Lời Hứa Thủy Chung
Chương 11 : Lệ Chi "hẹn hò" với Quang Dương
Ngày đăng: 11:43 18/04/20
Buổi trưa ở nhà Kỳ Phong, Lệ Chi nấu bữa trưa. Vừa làm con bé vừa nghĩ đến câu nói sáng nay của Quang Dương. Tìm hiểu? Ý anh ấy muốn mình làm bạn gái ư? Hay là anh ấy nói chơi vì những chàng trai nhà giàu thường đùa giỡn với những cô gái nhẹ dạ. Nhưng Quang Dương là người tốt với lại lúc sáng anh ấy nói trông rất nghiêm túc. Làm sao bây giờ khó xử quá, có lẽ mình nên cầu cứu Kỳ Phong. Không được, dạo gần đây anh ta bị gì ấy, chẳng nói chuyện với mình câu nào, lỡ hỏi mà Kỳ Phong "không thèm trả lời" thì chỉ chuốc lấy nhục vào mình thôi. Rồi, Lệ Chi chợt nghĩ: Kỳ Phong sẽ phản ứng thế nào nếu biết Quang Dương ngỏ lời với mình, anh ấy sẽ nghĩ gì nhỉ? Chẳng biết nữa rối trí quá đi mất...
"Lệ Chi! Nước sôi tràn kìa!" – Giọng Hoàng Cường hét lớn.
Lệ Chi giật mình nhìn lại, nước sôi tràn cả ra ngoài ấm nước. Con bé lập tức hạ lửa nhỏ lại rồi nhanh chóng đặt ấm xuống, may mắn là không xảy ra sự cố.
"Sao hôm nay trông cô như người mất hồn vậy?" – Hoàng Cường hỏi thăm Lệ Chi vì sợ vết thương nơi đầu gối khiến "tinh thần" cô nàng bất ổn.
Lệ Chi đang lau vết nước trào, nghe hỏi vậy thì liền dừng lại. Mắt nó đảo liên tục như nghĩ ngợi, xong liền cất tiếng:
"Chả là sáng nay..."
Khi nghe cô gái họ Diệp kể hết mọi chuyện sáng nay với Quang Dương thì Hoàng Cường liền kêu lên:
"Sao? Quang Dương muốn cô trở thành bạn gái ư?"
Đúng lúc đó, Kỳ Phong bước xuống bậc thang, vừa nghe câu ấy của cậu bạn thì anh thoáng giật mình.
Tiếp tục cuộc nói chuyện của hai người nọ, Lệ Chi đưa tay lên môi, suỵt một tiếng:
"Anh làm gì mà nói lớn vậy?"
"Xin lỗi vì tôi bất ngờ quá. Thế cô nhận lời chưa?"
Đối diện, Lệ Chi sụ mặt, ỉu xìu:
"Chưa. Tôi rối quá không biết phải làm sao, anh góp ý giúp tôi đi."
"Trời, vấn đề này riêng tư lắm làm sao tôi góp ý được."
Ngay chân cầu thang, không biết sao nhưng lòng Kỳ Phong thấy lo lắng...
"Có lẽ cô phải tự giải quyết thôi." – Hoàng Cường thấy cô bạn não nề bèn bảo – "Nhưng tôi thấy Quang Dương là một người tốt lại có học thức nếu có thể thì cô nên đồng ý."
Hừ! Tên Hoàng Cường bán đứng bạn bè đây mà! Không giúp người trong nhà đã đành đằng này lại tiếp tay giúp người ngoài, chẳng những thế lại giúp ngay kẻ đáng ghét. Kỳ Phong thấy tình huống có vẻ "khẩn cấp" nên cố nghĩ cách thật nhanh để tìm ra một cách vẹn cả đôi đường và dĩ nhiên phải có lợi cho anh.
Bên dưới, Lệ Chi còn đang phân vân:
"Anh nghĩ thế ư?"
Hoàng Cường toan "khuyên bảo" tiếp thì anh chàng này đột nhiên biến đổi sắc mặt không nói nữa vì thấy Kỳ Phong bước xuống với gương mặt "sát thủ".
Lệ Chi ngạc nhiên, quay ra sau nhìn thì bắt gặp anh chàng tóc bạch kim:
"Kỳ Phong, anh..."
Chưa kịp để cô gái nói hết thì Kỳ Phong đã lên tiếng:
"Không cần nói nữa, tôi nghe hết rồi. Theo tôi thì... cô nên nhận lời anh ta!"
Lệ Chi và Hoàng Cường hơi bất ngờ. Nhưng cũng không để hai người họ nói gì thì anh chàng tiếp:
"Khoan, tôi chưa nói hết. Thay vì cô phải vất vả hóa thân để "câu cá" thì bây giờ "con cá" đã tự đến rồi!"
"Ý anh là..." – Lệ Chi nhíu mày.
"Phải! Anh chàng nhà-giàu-tốt-bụng tên con lươn gì đó sẽ là "đối tượng" để cô thực hành khóa học này!"
"Có nghĩa là... tôi sẽ giả vờ quen Quang Dương, sau đó là "đá" anh ấy?" – Cô nàng cận có vẻ đã hiểu ra vấn đề.
Thấy Kỳ Phong gật đầu, Lệ Chi phản đối ngay:
"Không được! Tôi không thể làm như thế với Quang Dương!"
"Chẳng phải chính cô tự đến Hội không thủy chung sao? Cô không muốn bị bỏ rơi nữa mà. Cô đã học khóa này hơn một tháng lẽ nào lại bỏ cuộc? Cô đã quên mình bị sỉ nhục thế nào trong buổi tiệc ư, chính bản thân cô quyết định sẽ không thủy chung nữa lẽ nào cô quên?"
"Tôi không quên, dĩ nhiên tôi sẽ thực hành nốt phần cuối này nhưng bảo tôi lừa gạt Quang Dương thì không được, anh ấy rất tốt."
"Hóa ra, mình và cô ấy có cùng sở thích. Thế thì xem như mình hơn tên con lươn đó rồi!"
Thế đấy, đôi lúc người ta cũng có những suy nghĩ thật trẻ con.
Hai ly kem được mang ra và thêm lần nữa, hai cậu chàng lại bắt gặp cái cười của cô phục vụ. Không những thế mà những người xung quanh cũng vậy, họ cứ xì xầm rồi lại cười. Tuy lạ nhưng hai người chẳng buồn để ý làm gì.
Dùng kem xong, cặp tình nhân rời khỏi quán. Trời đã trưa nên họ quyết định về nhà.
***
Dừng xe trước nhà Kỳ Phong, Quang Dương quay qua nhìn bạn gái, dịu dàng bảo:
"Hôm nay anh rất vui, cám ơn em."
"Anh lại khách sáo nữa rồi, chúng ta là... là..." – Lệ Chi chợt ngượng ngượng khi phải nói hai từ "người yêu".
Quang Dương cười:
"Ngày này thật đặc biệt, anh sẽ rất nhớ. Bình thường anh ít khi đi chơi thế này, nếu có thì lúc nào vệ sĩ cũng theo sát anh, chán lắm. Hôm nay được cùng em đi chơi lại không có ai bám theo như thế thì quá tốt rồi!"
Nghe vậy, đối diện Lệ Chi không cười nữa. Nó thoáng bất động vì dường như bận suy nghĩ điều gì đấy.
Xe Quang Dương vừa chạy đi thì Kỳ Phong và Hoàng Cường xuất hiện, họ dẫn chiếc môtô vào sân.
"Thế nào? Hôm nay chúng tôi đến khu giải trí rất vui còn hai anh?"
"Dĩ nhiên chúng tôi... cũng rất vui." – Kỳ Phong "đáp trả".
"Vậy thì tốt, tôi cứ sợ hai anh buồn chán. À, lúc nãy chắc hai người không có vào quán kem đâu nhỉ?"
Kỳ Phong lẫn Hoàng Cường đều ngạc nhiên trước câu hỏi đó. Anh chàng họ Lâm hỏi:
"Tại sao cô hỏi vậy?"
"Vì đó là quán kem tình nhân mà. Hai anh không đọc bảng hiệu à?"
Bấy giờ, hai anh chàng nọ mới lập tức té ngửa. Thấy sắc mặt khác thường của họ, Lệ Chi liền dò hỏi:
"Đừng nói là... hai anh vào ăn kem nhé?"
"Vì mãi đi theo nên chúng tôi không đọc bảng hiệu thế là vào ăn luôn. Thảo nào cứ thấy mọi người cười cười."
"Đấy là quán kem dành cho tình nhân, lúc nào cũng chỉ có trai và gái thôi. Hai anh cùng là con trai thế mà lại vào người ta không cười mới lạ." – Lệ Chi bật cười.
"Cô còn cười, tại cô cả đấy!" – Kỳ Phong bực mình.
"Sao lại tại tôi, là hai anh "xớn xác" chứ bộ." –Hễ mà nhìn sang Kỳ Phong là Lệ Chi cứ cười miết.
"Cô nhìn tôi cười hoài vậy?"
"Xin lỗi nhưng mà cứ tưởng tượng cảnh hai anh cùng ngồi ăn kem, đã thế trông anh hơi hơi giống con gái nên... tôi không nhịn được. Buồn cười quá!" – Lệ Chi cười lớn hơn.
Kỳ Phong định nói lại thì bất chợt anh thấy nụ cười của Lệ Chi. Nhớ lúc nãy cô mỉm cười hạnh phúc khi đi chơi với Quang Dương nên Kỳ Phong bực bội, nhưng bây giờ chính anh lại làm cô cười hạnh phúc như thế. Tự dưng, lòng anh chàng họ Lâm cũng vui.
Thấy anh chàng tóc bạch kim im lặng, Lệ Chi bèn lân la:
"Sao thế, giận rồi à, hay tự ái?"
"Tôi không nhỏ nhen thế đâu." – Kỳ Phong bước vào nhà.
Lệ Chi chạy theo và không ngừng chọc:
"Sạo, tôi thấy mặt anh tím tái lắm chắc đang rất giận đúng không?"
"Đã bảo tôi không giận..."
Nhìn theo bóng dáng hai người bạn, Hoàng Cường cười lắc đầu.