Lời Hứa Thủy Chung

Chương 13 : Kỳ Phong tập chạy xe đạp

Ngày đăng: 11:43 18/04/20


"Mình không thể cứ làm cái chiêu gọi điện bảo về nấu bữa trưa mãi được. Phải nghĩ ra cách nào đó tiện lợi hơn nhưng là cách gì đây?" – Kỳ Phong vừa dạo bước trong sân vườn vừa nghĩ mưu kế.



Anh chàng ranh ma này đang cố gắng tìm cách để có thể giám sát được cuộc hẹn hò của Lệ Chi và Quang Dương. Để xem Lâm Kỳ Phong sẽ lại giở chiêu gì.



"Chắc mình nên giả vờ đồng ý với cách làm của Lệ Chi nhưng bên cạnh đó mình sẽ lén lút theo dõi. Muốn làm được điều đó mình phải tập lái xe. Xe môtô rất nguy hiểm với lại không nên để Hoàng Cường biết vì vậy xe đạp là tiện lợi nhất. Mình sẽ tập chạy xe đạp nhưng tập ở đâu và kiếm đâu ra chiếc xe đây?"



Anh chàng họ Lâm bắt đầu suy nghĩ miên man. Rồi chợt, Kỳ Phong nhìn sang sân nhà bên cạnh, chẳng biết thấy gì mà anh cười gian sảo.



... Kỳ Phong quay sang bên, cười:



"Thế nhé, chúng ta thỏa thuận như vậy đi!"



Kế bên, thằng bé trạc bảy tám tưởi giương mắt nhìn:



"Em cũng thích ăn kẹo lắm nhưng mà em thích ngồi xe đạp hơn. Anh trả xe cho em đi!"



Hóa ra anh chàng tóc bạch kim này đang dụ dỗ một cậu bé để cướp xe của nó.



"Ngoan, anh sẽ đưa thêm tiền để em mua thêm bánh kẹo đãi bạn bè. Anh chỉ mượn xe em ba tiếng thôi rồi anh sẽ trả!" – Kỳ Phong buông lời ngon tiếng ngọt.



"Không, em không chịu đâu." – Thằng bé lắc đầu – "Xe em nhỏ xíu hà, anh mà ngồi thì gãy xe mất."



Kỳ Phong nhìn lại chiếc xe đạp, quả thật nó hơi nhỏ một tí so với thân hình của anh. Xe đạp của đứa trẻ bảy tuổi mà. Nhưng nếu trả xe lại thì làm sao tập lái xe được. Nghĩ vậy anh chàng tiếp tục dụ ngọt:



"Anh hứa sẽ không làm gãy xe, được chứ. Thế nên em cho anh mượn một tí, một tí thôi."



"Em không chịu, anh trả xe đi!" – Thằng bé bắt đầu giãy nãy.



Kỳ Phong đang cười, thấy thái độ của bướng bỉnh của đứa trẻ, liền chuyển sang mặt đe dọa, giọng nói có chút kinh dị:



"Nhóc nghe lời đi, đừng để anh phải đóng vai ác!"



Cậu bé nọ chợt nhiên hơi hoảng trước gương mặt không thiện cảm của vị khách lạ. Nó gật đầu nhưng xem ra có vẻ bấn loạn:



"Được anh cứ mượn đi..."



"Có thế chứ, đây anh đưa tiền để em mua kẹo."



Nhận tiền từ tay Kỳ Phong xong, thằng bé bước ra khỏi sân nhà anh với gương mặt ỉu xìu, buồn xo. Thế mới nói anh chàng Lâm Kỳ Phong này có nhiều chiêu quái ác!



Còn lại một mình trong sân, Kỳ Phong bắt đầu tập chạy xe đạp. Việc tập lái xe không đơn giản như anh nghĩ. Đạp bàn đạp được mấy cái xe lăn bánh chưa được nửa vòng thì ngã. Nhưng điều đó không quan trọng, thứ quan trọng được đề cập ở đây là thấy thân hình to lớn của Kỳ Phong ngồi trên chiếc xe bé tí kia quả thật ai cũng phải cười. Vậy mà anh chàng này vẫn can đảm lái xe trong sân nhà.


Tuy giọng Lệ Chi rất nhỏ nhưng Kỳ Phong vẫn nghe loáng thoáng nào là chiều nay 2 giờ, công viên lần trước, đi chơi. Đúng là khi người ta đã muốn thì cái gì cũng làm được! (>_<")



Thấy Lệ Chi có dấu hiệu sắp xong, lập tức Kỳ Phong nhanh chóng leo xuống, dẹp ngay chiếc ghế. Toan bước ra ngoài nhưng nghĩ gì đấy, anh đi lại gần, áp tai nghe để chắc chắn rằng cô bạn không nói gì thêm.



"Rầm!" Tiếng động rất lớn vang lên, hóa ra Lệ Chi mở cửa phòng vệ sinh và vô tình cửa đập ngay vào mặt "kẻ nghe lén".



"Anh làm gì ở đây thế?" – Lệ Chi tròn xoe mắt.



Đối diện, Kỳ Phong đang quay mặt vào tường bởi không muốn cô nàng thấy gương mặt đỏ ngầu vì bị đập trúng.



"À, tôi... định xem thử cái cửa này có bị hư không." – Dù rất đau nhưng anh vẫn giả vờ đưa tay rờ rờ cánh cửa.



"Vậy tôi ra ngoài trước."



"Ừ cô ra đi, tôi ở lại xem một tí rồi ra sau."



Khẽ nhún vai, Lệ Chi rời khỏi phòng. Chỉ chờ có thế, Kỳ Phong xoay lại, ôm mặt:



"Trời ơi, đau quá! Cái cửa chết tiệt...!"



Hoàng Cường kinh ngạc khi cậu bạn đi đến với gương mặt đỏ bầm (không phải đỏ thường).



"Mặt cậu sao thế này?"



"À... ừm... tớ không cẩn thận nên va trúng tường."



Ngồi đối diện, Lệ Chi tặc lưỡi, lắc đầu:



"Sao anh đi đứng bất cẩn vậy, lớn già đầu rồi chứ có phải nhỏ nhít gì đâu. Lát nữa tôi cho anh mượn bối thuốc, thoa mấy lần là khỏi."



"Cám ơn cô."



Giọng Kỳ Phong khá hậm hực bởi nguyên nhân của vụ va đập này là do cô gây ra chứ ai.



Tự dưng, Hoàng Cường cười ngặc:



"Chà không ngờ cậu "đi vệ sinh" mà lại "dữ dội" như vậy!"



Kỳ Phong, một lần nữa khó hiểu trước câu nói ẩn ý của bạn vì nó chứa nhiều cụm từ kỳ quoặc.



>Cáp/,