Lời Hứa Thủy Chung
Chương 17 : Chia tay
Ngày đăng: 11:43 18/04/20
Tự dưng câu nói ấy làm Kỳ Phong chột dạ vì vậy anh lúng túng bảo vẩn vơ:
"Tôi có nói là chỉ khi đi cùng tôi cô mới mặc đâu. Tôi đã tặng nó cho cô thì là của cô, muốn làm gì tùy."
"Thế anh hết giận tôi rồi nhé?" – Lệ Chi lém lỉnh.
Kỳ Phong im lặng, không nói. Chính xác là anh không biết phải nói gì bởi lúc này chợt nhiên thấy ngượng thế nào ấy.
"Nếu anh còn buồn bực thì cầm lấy cái này đi!"
Lệ Chi đưa ra trước mặt Kỳ Phong một que gỗ.
"Cái gì vậy?" – Anh chàng họ Lâm đón lấy, ngạc nhiên.
"Cây pháo hoa đó, tôi với anh đốt pháo hoa chơi."
Lệ Chi kéo vội Kỳ Phong ra giữa sân thượng, nơi có mấy cây pháo hoa nằm ngổn ngang dưới đất.
"Nào chúng ta sẽ khai mạc một buổi tiệc nho nhỏ, bắt đầu!"
Dứt lời, Lệ Chi dùng quẹt ga đốt phần đầu của chiếc que. Vài giây sau, trên đầu que xuất hiện những tia lửa nhỏ bắn xòa như tia nước ngầm. Con bé đưa qua đưa đưa lại, cười:
"Anh làm thử đi, trò này vui lắm!"
Kỳ Phong cũng thấy thích thích nên làm theo.
Chẳng bao lâu trên sân thượng xuất hiện hàng ngàn các tia lửa mỏng nhấp nháy sáng rực. Hai người nọ cầm trong tay ba, bốn cây pháo hoa hết giơ lên giơ xuống lại sang trái sang phải, trông họ giống hệt những đứa trẻ đang say mê với trò chơi của mình.
Cả hai bắt đầu cười lớn, không khí rộn ràng khoáy động sự tĩnh lặng của đêm đen.
Chơi một lúc thấy mệt, hai người liền ngồi xuống, dựa lưng vào nhau, thở. Có lẽ do họ vừa chạy nhảy vừa cười hết cỡ nên đâm ra thế này.
"Mệt quá nhưng vui!" – Kỳ Phong thở hổn hển.
"Dĩ nhiên, mỗi lúc buồn cứ đốt cây pháo hoa, nhìn sự rực rỡ của nó thì nỗi phiền muộn cũng tan mất."
"Chưa bao giờ tôi vui như vậy, cám ơn cô."
"Đừng khách sáo, bạn bè với nhau thôi." – Lệ Chi đột nhiên thở dài – "Chán thật, ngày mai chẳng biết sẽ ra sao."
"Ngày mai cô có chuyện gì hả?"
"Tôi đã quyết định, sáng mai chia tay với Quang Dương!" – Cái nhìn của cô gái thật trông buồn bã.
"Chia tay? Ngày mai ư? Nhanh thế?" – Kỳ Phong vô cùng bất ngờ.
"Tôi nghĩ không nên tiếp tục kéo dài nữa, như vậy sẽ làm tổn thương Quang Dương nhiều hơn, dù gì cuộc hẹn hò giả cũng kéo dài gần một tháng rồi,"
***
Ở ngoài, Kỳ Phong chờ đợi trong dáng vẻ sốt ruột vì không biết cuộc chia tay kia diễn ra thế nào. Chợt, cổng biệt thự mở, Lệ Chi bước ra chậm chạp. Lập tức, anh chàng họ Lâm dẫn xe đạp đến bên cô gái.
"Thế nào, cô chia tay với Quang Dương rồi ư?"
Lệ Chi cúi gầm mặt, gật khẽ.
"Vậy... sắc mặt anh ta ra sao?"
Cô nàng cận không trả lời.
Biết Lệ Chi còn buồn, Kỳ Phong nói sang chuyện khác:
"Xem như cô đã hoàn thành xong khóa học, sắp tới cô định làm gì? Còn tôi thì chẳng biết "xếp" cô vào loại nào: tốt, trung bình, khá hay xuất sắc hoặc yếu kém." – Nói xong, anh cười hắc hắc.
Lệ Chi vẫn nhích từng bước, cúi đầu trong im lặng.
"Chiều nay cô nấu bữa tối cuối cùng cho tôi, thế là hết nợ." – Kỳ Phong chợt thấy lòng buồn buồn.
Thấy cô gái họ Diệp chẳng phản ứng cũng chẳng lên tiếng, anh chàng tóc bạch kim dò hỏi:
"Cô không sao chứ?"
Cô nàng cứ im thin thít. Bực bội, Kỳ Phong đặt tay lên vai cô kéo lại:
"Này, Diệp Lệ Chi!"
Lúc Lệ Chi xoay lại thì mắt Kỳ Phong mở to kinh ngạc khi trông những giọt lệ chảy dài ướt đẫm gương mặt cô. Biết điều đó, Lệ Chi dùng hai tay lau lau như thể ngăn mấy dòng nước mặn chát ấy. Nhưng vô ích, càng lau nước mắt càng tuôn xối xả, tràn trụa xuống cằm.
"Lệ Chi..."
"Xin lỗi... nhưng tôi không kìm được. Lúc nãy, khi bỏ rơi Quang Dương, tôi thấy anh ấy nhìn tôi rất buồn lẫn thất vọng, không những thế còn vô cùng đau khổ. Rồi trong khoảnh khắc đó, nhìn Quang Dương tôi lại thấy chính mình!... Lúc bị bỏ rơi, tôi cũng giống hệt anh ấy!" – Lệ Chi nức nở hơn – "Vì sao? Vì sao tôi lại làm thế với Quang Dương? Tôi từng bị bỏ rơi, lẽ ra tôi là người biết rất rõ nỗi đau đó. Thế mà giờ tôi lại làm vậy với người khác. Quang Dương đã rất tốt với tôi."
"Lệ Chi, cô hãy bình tĩnh!"
"Lẽ ra, tôi không nên tham gia lớp học này! Tôi thà là kẻ thủy chung ngốc nghếch chứ không muốn như vậy! Tôi sai, tôi đã sai! Tôi thật sự sai từ lúc đầu!..."
Lệ Chi khóc thét, lòng đau đớn vô vàn. Nó đã đứng đấy, bật khóc tức tưởi. Con bé cứ khóc mãi và chưa bao giờ thấy ân hận như lúc này.
Còn Kỳ Phong chỉ biết nhìn Lệ Chi trong lặng im. Anh không biết rằng, cô lại đau khổ đến thế và chính anh là người đã gây ra điều đó. Chẳng ngờ được, việc Kỳ Phong bảo Lệ Chi lừa gạt Quang Dương lại khiến cô gái ân hận đến mức khóc nức nở trên đường.
Anh chàng họ Lâm thật sự không biết làm sao để xoa dịu vết thương cho Lệ Chi. Anh giơ tay lên nhưng có điều gì đã ngăn anh không thể ôm cô. Kỳ Phong siết chặt tay, từ từ hạ xuống rồi khẽ quay mặt.
Tim Kỳ Phong nhói đau như thể bị ai ghim hàng ngàn mũi kim. Lồng ngực anh thắt lại mỗi khi nghe tiếng Lệ Chi khóc lớn hơn, nhưng anh chẳng thể làm gì ngoài việc đứng lặng đi.