Lời Hứa Thủy Chung
Chương 20 : Bắt cóc
Ngày đăng: 11:43 18/04/20
Két! Chiếc xe khách thắng lại, Lệ Chi ngã nhào về trước theo quán tính. Chưa kịp hoàn hồn thì nó bị lôi xuống xe rồi được đưa đi đâu đó.
Đúng lúc, chiếc taxi nọ cũng dừng lại ngay sau đó mấy giây. Kỳ Phong mừng là mình đuổi kịp bọn bắt cóc. Mau chóng xuống xe, anh chàng cẩn thận lẻn vào bên trong ngôi nhà hoang mà chúng vừa kéo Lệ Chi vào.
... Bịch! Lệ Chi bị ném vào góc tường thật mạnh. Thế rồi, trong phút chốc không gian trở nên im lặng, như thế càng đáng sợ hơn, con bé không nghe động tĩnh gì nữa. Lệ Chi ngồi dậy, lùi dần ra phía sau, cố gắng tìm chỗ dựa an toàn.
Tách! Âm thanh đầu tiên vang lên, Lệ Chi lắng tai nghe, hình như có tiếng bước chân, ai đó đang tiến lại gần. Nỗi sợ của cô gái họ Diệp càng tăng cao khi cảm nhận được hơi thở của một người, ở rất gần. Chưa hết, nó còn thấy hơi nóng lan toả như thể có ngọn lửa ngay bên cạnh.
"Chà, dưới ánh lửa tôi thấy được sự run rẩy của cô đấy, Diệp Lệ Chi!"
Gì vậy? Kẻ bắt cóc biết tên Lệ Chi ư? Rốt cuộc người này là ai?
"Tôi biết cô đang thắc mắc chúng tôi là ai, vì sao lại bắt cóc cô. Yên tâm, xử lý cô xong, tôi sẽ cho cô biết." – Người đó cười lớn rồi đứng dậy.
"Các người muốn gì? Nếu là bắt cóc tống tiền thì các người nhầm đối tượng rồi, tôi chỉ là một sinh viên nghèo!"
Người khi nãy buông câu nhạt nhẽo:
"Ai nói là tôi bắt cóc tống tiền? Tôi chỉ muốn hành hạ cô!"
"Thật ra tôi đắc tội gì với các người và các người định làm gì?"
"Ở đây có sáu người con trai ở cùng một cô gái, vậy theo cô chúng tôi sẽ làm gì nào?"
Lời tuyên bố của người đó vừa dứt thì Lệ Chi vô cùng sợ hãi, muốn khóc. Sáu tên này sẽ làm gì nó?
"Tôi không thù oán và chẳng hề quen biết những tên giang hồ như các người."
"Không đâu, chúng ta biết nhau đấy! Chỉ lát nữa khi nghe tên tôi xong cô sẽ nhận ra!"
Là ai? Hắn là ai? Lệ Chi không ngừng nghĩ ngợi trong hoang mang.
Chợt, một giọng vang vang từ bên ngoài vọng vào:
"Đại ca Nhân, em đã xem kỹ, khu này rất vắng vẻ."
Lập tức Lệ Chi thốt lên kinh ngạc:
"Nhân?! Quang Nhân, là anh đúng không?"
Biết bị phát hiện, Quang Nhân quát tên đàn em:
"Đồ ngu! Tự dưng mày gọi tên tao làm chi?"
"Dạ, em xin lỗi."
"Nói tôi nghe, anh là Quang Nhân?" – Lệ Chi tiếp tục gặn hỏi.
Có tiếng thở dài.
"Phải, tôi là Quang Nhân!"
"Tại sao anh bắt cóc tôi? Anh muốn gì khi làm thế? Tôi đâu đắc tội với anh!"
"Ừm." – Quang Nhân rờ cằm – "Cô không đắc tội với tôi nhưng cô lại đắc tội với anh trai tôi, Quang Dương."
"Quang Dương?!" – Bấy giờ Lệ Chi mới hiểu sự việc – "Anh muốn trả thù cho Quang Dương?"
Khi ấy, phía sau cột tường ở gần chỗ mấy tên nọ, Kỳ Phong đứng núp và cũng đã rõ mục đích của cuộc bắt cóc này.
"Hoá ra là em trai Quang Dương, hắn định trả thù cho anh trai nếu vậy thì hắn sẽ không tha cho Lệ Chi."
Giọng Lệ Chi lại vang lên:
"Quang Nhân, đây là chuyện giữa tôi và Quang Dương, với lại tôi cũng đang muốn xin lỗi anh ấy!"
Quang Nhân cười lớn, vẻ giễu cợt:
"Xin lỗi?! Cô bỏ rơi anh trai tôi xong bây giờ lại bảo sẽ xin lỗi à?"
"Tôi... tôi biết mình có lỗi với Quang Dương. Anh ấy trách mắng tôi thế nào cũng được, tôi sẽ không oán trách nửa lời."
"Em đã gặp Nguyên Kỳ Phong!"
"Cái gì?!" – Quang Dương ngước lên, kinh ngạc.
Đúng lúc cửa phòng mở, người quản gia bước vào, cúi người:
"Thưa, có người tên Kỳ Phong muốn gặp cậu cả ạ!"
Hai anh em Quang Dương nhìn nhau sửng sốt:
"Sao?!"
***
Trở lại bệnh viện, khi vừa mở mắt, Lệ Chi đã thấy Hoàng Cường:
"Hoàng Cường, tôi ở đâu đây?"
"Đây là bệnh viện, cô không nhớ chuyện đã xảy ra ư?" – Hoàng Cường đỡ cô gái dậy.
Lệ Chi rờ đầu, cả người ê ẩm:
"Ừm, tôi bị Quang Nhân bắt cóc, sau đó bị đánh rồi Kỳ Phong..." – Mắt nó mở to vì nhớ đến anh chàng họ Lâm – "Đúng! Kỳ Phong cũng bị đánh! Anh ấy thế nào? Vết thương có nặng lắm không?"
"Cô đừng lo, Kỳ Phong bị nhẹ hơn cô. Sáng nay cậu ấy còn ở đây nhưng sau đó thì bỏ đi."
"Đi? Anh ấy đi đâu?"
"Cậu ấy không nói rõ, chỉ bảo đại khái là thay cô đi xin lỗi một người."
"Thay tôi xin lỗi một người? Lẽ nào... là Quang Dương?"
Nghĩ vậy, Lệ Chi tức tốc bước xuống giường mặc cho Hoàng Cường ngăn cản.
***
Người quản gia mở cửa phòng của Quang Dương cho Lệ Chi.
"Thưa cô, đây là phòng cậu cả."
"Vâng, cám ơn ông."
Lệ Chi thu hết can đảm đi vào. Người quản gia ra ngoài, đóng cửa lại. Cô gái họ Diệp đưa mắt tìm Quang Dương mà chẳng thấy anh đâu.
"Em đến đây làm gì?" – Tiếng Quang Dương bất ngờ vang lên từ phía sau.
Lệ Chi giật mình xoay lưng lại. Thấy mặt, tay, cổ của cô gái đầy vết bầm, lòng Quang Dương đau xót.
"Quang Dương, em biết mình không còn tư cách gặp anh nhưng em vẫn muốn nói lời xin lỗi." – Lệ Chi cúi đầu – "Em xin lỗi!"
Cười buồn, Quang Dương đi ngang qua:
"Xin lỗi thì sao nào? Có thể xóa hết những gì em đã làm với tôi sao? Vậy thì lời xin lỗi thật dễ nói."
Lệ Chi ngẩng đầu nhìn, nước mắt lưng tròng:
"Em biết em đã làm anh đau khổ, em không mong được tha thứ nhưng em chỉ biết nói "Xin lỗi". Em không muốn mọi chuyện diễn ra thế này."
"Em không muốn nhưng em cũng đã làm."
Lệ Chi gật đầu, từng giọt lệ lăn dài trên gương mặt đớn đau:
"Phải, em đã làm tổn thương anh."
Rồi Lệ Chi từ từ quỳ xuống trước vẻ mặt bất ngờ của anh chàng nhà giàu.
"Xin lỗi! Em thật sự xin lỗi!"
Cô gái họ Diệp khóc nức nở, miệng không nói được gì ngoài câu xin lỗi.