Lôi long đế vương
Chương 13 : Lần đầu làm chủ cờ
Ngày đăng: 23:23 01/08/20
Đang trong cơn tự kỉ bỗng không biết từ đâu lao xẹt một cái ra xuất hiện trước mặt Phương Vân khiến hắn rời khỏi thức hải mà nhìn. Định thần lại nhìn kĩ thì thấy bản thân mình đã bị bao vây thành một hình vòng tròn không có lối thoát bởi tám tên xa lạ. Thình lình một đại hán cao to râu ria xồm xoàm, trên mặt là một vết sẹo hình móng vuốt cào dài từ má trái sang má phải trông vô cùng dữ tợn bước ra khỏi hình tròn bao vây cất cao giọng lên:
- Tiểu tử, thức thời thì cởi hết quần áo, trang sức, vàng bạc trên người ra đưa cho bọn ta nhanh lên rồi ngươi sẽ được chết nhẹ nhàng. Mau lên!
Nghe xong lời tên đại hán kia nói Phương Vân mới hiểu ra. Hóa ra đây là một nhóm thổ phỉ chuyên cướp của, hãm hiếp, giết người gần như không việc gì không làm. Nực cười, nhìn ra mấy tên này đều chỉ có tu vi luyện khí kì từ tầng 9 đến tầng 12 đỉnh phong sàn sàn nhau duy chỉ có tên đại hán kia trông có vẻ là người cầm đầu là tu vi trúc cơ tầng 2 sơ kì và một tên cao gầy âm trầm đứng phía sau là tu vi trúc cơ tầng 1 trung kì.
Vốn bọn thổ phỉ hôm nay chỉ định đi săn lấy da thú nhưng đi ngang qua chỗ Phương Vân tập luyện thấy hắn đang ngồi thất thần thì vô cùng vui sướng không ngờ hôm nay lại gặp được con dê béo. Nhìn thấy đống quần áo thêu hình rồng chắc chắn được làm từ loại vải quý đắt tiền với cây trâm vàng hình rồng cài trên tóc là biết ngay đây là một tên công tử nhà giàu chắc là bỏ nhà đi bụi, bọn chúng cũng không vội lao vào ngay mà thăm dò khí tức của Phương Vân thì thấy hắn chỉ mới là tu vi luyện khí kì tầng 2 trung kì.
Sở dĩ thấy tu vi Phương Vân thấp như vậy là vì hắn từ khi gặp Lam Ngọc đã dùng một loại tiểu công pháp che dấu tu vi bản thân nếu cao hơn nữa có thể che dấu cả sự hiện diện của mình. Cho dù kẻ kia có hơn tu vi đến mấy cũng sẽ không nhìn ra tu vi của bản thân nhờ tiểu công pháp này. Đối với Phương Vân thì nó được gọi là tiểu công pháp nhưng đối với những kẻ khác ở đây kể cả cấp bậc lão tổ nhìn thấy cũng thèm rõ dãi.
Quay lại tình hình hiện tại, Phương Vân nghe thấy bọn chúng nói với mình như vậy khiến hắn thấy buồn cười. Bình sinh hắn ghét nhất là bọn cướp bởi lẽ khiến hắn phải chịu nỗi cay đắng chịu đựng sự luân hồi gần như vô tận là vì lũ cướp khốn nặng kia tặng hắn một dao mà đi đến thế giới này rồi vướng phải cái lời nguyền chó má kia. Nghe lời bọn thổ phỉ kia nói thì biết chắc bọn này cũng không phải là lần đầu đi cướp rồi nên chắc chắn là không cần nương tay với bọn này, vừa hay thử sức mạnh của thần hồn.
Bọn thổ phỉ thấy Phương Vân không nói gì thì thầm nghĩ tiểu tử này chắc sợ vỡ mật rồi nên im thin thít không dám nói gì, chúng đánh mắt ra dấu hiệu cho tên đại hán kia. Tên đại hán kia thấy dấu hiệu của đồng bọn nên hiểu ra, liền rút lấy thanh đao kề ngay cổ Phương Vân mà hét:
- Tên kia, ngươi điếc ak, nhanh lên lôi hết đồ ra đây nếu làm bọn ta hài lòng liền cho ngươi được chết tử tế !
Phương Vân cười lạnh:
- Ngu xuẩn..
Bọn thổ phỉ nghe xong tức đến run người, tên đại hán kia thì ngay lập tức giơ đao lên chém xuống
-Tiểu tử, ngươi dám nói bọn ta ngu xuẩn, ta cho ngươi biết ai mới là kẻ ngu xuẩn, đừng mong được chết toàn thây
Bất ngờ tên cao gầy âm trầm chỉ có tu vi sau tên đại hán kia lên cản lại, Phương Vân nghĩ chẳng lẽ tên trông âm hiểm này lại là người tốt, nhưng không tên này mở miệng là Phương Vân đã biết đây chắc chắn là kẻ khốn nạn nhất trong đám rồi
- Đại ca đừng vội giết hắn, bình sinh ta ghét nhất mấy tên công tử thư sinh mặt trắng, huống hồ tên này không biết điều còn dám chửi chúng ta, nên nếu cho hắn một đao chết ngay thì lời cho hắn quá nên phải hành hạ hắn từ từ như thế tên này mới biết kiếp sau không nên chửi người không nên chửi.
Tên đại hán kia bị cản lại mới đầu vô cùng tức giận nhưng sau khi nghe tên kia nói xong vẻ mặt giận dữ kia dần giãn ra rồi hắn cười lớn;
- Hảo, hảo, đúng là một ý kiến hay! Nói xong lại chĩa đao vào mặt Phương Vân nói:
- Tiểu tử, nếu có trách thì hãy trách chính mình quá ngu xuẩn không biết điều, nếu có kiếp sau thì hãy tự suy nghĩ nên làm việc đúng lúc......
Đang nói dở bỗng dưng cả người hắn cứng đờ, chỉ co cái đầu là quay nhìn được, hắn nhìn xung quanh bảy tên đồng bọn của mình thì thấy chúng cũng y như mình, bất giác có luồng sát khí khủng bố đập vào mặt tất cả khiến cả tám tên toát hết mồ hôi lạnh sau lưng ướt đẫm cả lưng áo.Cả tám tên không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía Phương Vân.
Trong lòng bàn tay phải của Phương Vân có thứ gì đó trông như một chiếc hộp phẳng hình vuông, nhìn kĩ thì thấy đây là một bàn cờ nhỏ, phía bên trên mặt bàn cờ hiện tại là đang có tám chấm nhỏ đang sáng lên, có vẻ tám chấm nhỏ này tượng trưng cho tám kẻ kia. Tám tên kia thì nghĩ đây chắc chỉ là một pháp bảo phòng thân nào biết được thân phận thật sự của nó. Tên cầm đầu mở miệng đe dọa Phương Vân:
- Tên mặt trắng nhỏ kia, biết điều thì dừng khởi động pháp bảo lại thả bọn ta ra ngay, nếu không bọn ta mà thoát được thì đừng mong được chết yên thân.
Phương Vân lười nói nhảm với bọn này nên cũng chẳng thèm đáp lại mà thử vận linh lực lên bàn cờ thì bất ngờ vô cung khi thấy mình có thể xâm nhập vào thức hải của ca tám tên, nhìn được cả những kí ức của chúng, một ý niệm xuất hiện trong đầu Phương Vân " Nếu mình có thể xâm nhập vào thức hải tên này, như vậy chẳng lẽ......"
Tám tên thổ phí kia đang tưởng Phương Vân vẫn đang suy nghĩ về việc yêu cầu thả bọn chúng thì âm thầm nghĩ lạnh trong lòng đợi bọn ta thoát ra được tiểu tử ngươi biết tay. Phương Vân không ngờ mình còn có thể nhìn thấu suy nghĩ của chúng, hóa ra đây chính là quyền lực của chủ cờ, có thể nắm bắt những suy nghĩ, kiềm chế hành động của sinh linh khác. Đây là điều hiển nhiên mà thôi, trên bàn cờ do mình làm chủ, mình bảo nó là con tốt thì chính là một con tốt, bảo nó là tướng thì nó là tướng, tất cả đều chịu khống chế của mình, kể cả suy nghĩ của chúng cũng do mình. Quyền sinh sát nắm trong tay mình, chỉ là một quân cờ sao bằng kẻ đánh cờ mà cả bàn cờ đó chỉ có một mình kẻ đó đánh là Phương Vân ta.
Lần đầu làm chủ cờ cảm giác thật lạ a !
Postscript: Úi ! Các bạn nếu muốn hình dung " thần hồn " bàn cờ của Phương Vân như thế nào có thể liên tưởng đến bộ môn cờ vây nhé, dạo này mình đang học chơi cờ vây đóa, có cảm giác bản thân sắp làm tuyển thủ chơi cờ chuyên nghiệp rồi. KKKKK:))
- Tiểu tử, thức thời thì cởi hết quần áo, trang sức, vàng bạc trên người ra đưa cho bọn ta nhanh lên rồi ngươi sẽ được chết nhẹ nhàng. Mau lên!
Nghe xong lời tên đại hán kia nói Phương Vân mới hiểu ra. Hóa ra đây là một nhóm thổ phỉ chuyên cướp của, hãm hiếp, giết người gần như không việc gì không làm. Nực cười, nhìn ra mấy tên này đều chỉ có tu vi luyện khí kì từ tầng 9 đến tầng 12 đỉnh phong sàn sàn nhau duy chỉ có tên đại hán kia trông có vẻ là người cầm đầu là tu vi trúc cơ tầng 2 sơ kì và một tên cao gầy âm trầm đứng phía sau là tu vi trúc cơ tầng 1 trung kì.
Vốn bọn thổ phỉ hôm nay chỉ định đi săn lấy da thú nhưng đi ngang qua chỗ Phương Vân tập luyện thấy hắn đang ngồi thất thần thì vô cùng vui sướng không ngờ hôm nay lại gặp được con dê béo. Nhìn thấy đống quần áo thêu hình rồng chắc chắn được làm từ loại vải quý đắt tiền với cây trâm vàng hình rồng cài trên tóc là biết ngay đây là một tên công tử nhà giàu chắc là bỏ nhà đi bụi, bọn chúng cũng không vội lao vào ngay mà thăm dò khí tức của Phương Vân thì thấy hắn chỉ mới là tu vi luyện khí kì tầng 2 trung kì.
Sở dĩ thấy tu vi Phương Vân thấp như vậy là vì hắn từ khi gặp Lam Ngọc đã dùng một loại tiểu công pháp che dấu tu vi bản thân nếu cao hơn nữa có thể che dấu cả sự hiện diện của mình. Cho dù kẻ kia có hơn tu vi đến mấy cũng sẽ không nhìn ra tu vi của bản thân nhờ tiểu công pháp này. Đối với Phương Vân thì nó được gọi là tiểu công pháp nhưng đối với những kẻ khác ở đây kể cả cấp bậc lão tổ nhìn thấy cũng thèm rõ dãi.
Quay lại tình hình hiện tại, Phương Vân nghe thấy bọn chúng nói với mình như vậy khiến hắn thấy buồn cười. Bình sinh hắn ghét nhất là bọn cướp bởi lẽ khiến hắn phải chịu nỗi cay đắng chịu đựng sự luân hồi gần như vô tận là vì lũ cướp khốn nặng kia tặng hắn một dao mà đi đến thế giới này rồi vướng phải cái lời nguyền chó má kia. Nghe lời bọn thổ phỉ kia nói thì biết chắc bọn này cũng không phải là lần đầu đi cướp rồi nên chắc chắn là không cần nương tay với bọn này, vừa hay thử sức mạnh của thần hồn.
Bọn thổ phỉ thấy Phương Vân không nói gì thì thầm nghĩ tiểu tử này chắc sợ vỡ mật rồi nên im thin thít không dám nói gì, chúng đánh mắt ra dấu hiệu cho tên đại hán kia. Tên đại hán kia thấy dấu hiệu của đồng bọn nên hiểu ra, liền rút lấy thanh đao kề ngay cổ Phương Vân mà hét:
- Tên kia, ngươi điếc ak, nhanh lên lôi hết đồ ra đây nếu làm bọn ta hài lòng liền cho ngươi được chết tử tế !
Phương Vân cười lạnh:
- Ngu xuẩn..
Bọn thổ phỉ nghe xong tức đến run người, tên đại hán kia thì ngay lập tức giơ đao lên chém xuống
-Tiểu tử, ngươi dám nói bọn ta ngu xuẩn, ta cho ngươi biết ai mới là kẻ ngu xuẩn, đừng mong được chết toàn thây
Bất ngờ tên cao gầy âm trầm chỉ có tu vi sau tên đại hán kia lên cản lại, Phương Vân nghĩ chẳng lẽ tên trông âm hiểm này lại là người tốt, nhưng không tên này mở miệng là Phương Vân đã biết đây chắc chắn là kẻ khốn nạn nhất trong đám rồi
- Đại ca đừng vội giết hắn, bình sinh ta ghét nhất mấy tên công tử thư sinh mặt trắng, huống hồ tên này không biết điều còn dám chửi chúng ta, nên nếu cho hắn một đao chết ngay thì lời cho hắn quá nên phải hành hạ hắn từ từ như thế tên này mới biết kiếp sau không nên chửi người không nên chửi.
Tên đại hán kia bị cản lại mới đầu vô cùng tức giận nhưng sau khi nghe tên kia nói xong vẻ mặt giận dữ kia dần giãn ra rồi hắn cười lớn;
- Hảo, hảo, đúng là một ý kiến hay! Nói xong lại chĩa đao vào mặt Phương Vân nói:
- Tiểu tử, nếu có trách thì hãy trách chính mình quá ngu xuẩn không biết điều, nếu có kiếp sau thì hãy tự suy nghĩ nên làm việc đúng lúc......
Đang nói dở bỗng dưng cả người hắn cứng đờ, chỉ co cái đầu là quay nhìn được, hắn nhìn xung quanh bảy tên đồng bọn của mình thì thấy chúng cũng y như mình, bất giác có luồng sát khí khủng bố đập vào mặt tất cả khiến cả tám tên toát hết mồ hôi lạnh sau lưng ướt đẫm cả lưng áo.Cả tám tên không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía Phương Vân.
Trong lòng bàn tay phải của Phương Vân có thứ gì đó trông như một chiếc hộp phẳng hình vuông, nhìn kĩ thì thấy đây là một bàn cờ nhỏ, phía bên trên mặt bàn cờ hiện tại là đang có tám chấm nhỏ đang sáng lên, có vẻ tám chấm nhỏ này tượng trưng cho tám kẻ kia. Tám tên kia thì nghĩ đây chắc chỉ là một pháp bảo phòng thân nào biết được thân phận thật sự của nó. Tên cầm đầu mở miệng đe dọa Phương Vân:
- Tên mặt trắng nhỏ kia, biết điều thì dừng khởi động pháp bảo lại thả bọn ta ra ngay, nếu không bọn ta mà thoát được thì đừng mong được chết yên thân.
Phương Vân lười nói nhảm với bọn này nên cũng chẳng thèm đáp lại mà thử vận linh lực lên bàn cờ thì bất ngờ vô cung khi thấy mình có thể xâm nhập vào thức hải của ca tám tên, nhìn được cả những kí ức của chúng, một ý niệm xuất hiện trong đầu Phương Vân " Nếu mình có thể xâm nhập vào thức hải tên này, như vậy chẳng lẽ......"
Tám tên thổ phí kia đang tưởng Phương Vân vẫn đang suy nghĩ về việc yêu cầu thả bọn chúng thì âm thầm nghĩ lạnh trong lòng đợi bọn ta thoát ra được tiểu tử ngươi biết tay. Phương Vân không ngờ mình còn có thể nhìn thấu suy nghĩ của chúng, hóa ra đây chính là quyền lực của chủ cờ, có thể nắm bắt những suy nghĩ, kiềm chế hành động của sinh linh khác. Đây là điều hiển nhiên mà thôi, trên bàn cờ do mình làm chủ, mình bảo nó là con tốt thì chính là một con tốt, bảo nó là tướng thì nó là tướng, tất cả đều chịu khống chế của mình, kể cả suy nghĩ của chúng cũng do mình. Quyền sinh sát nắm trong tay mình, chỉ là một quân cờ sao bằng kẻ đánh cờ mà cả bàn cờ đó chỉ có một mình kẻ đó đánh là Phương Vân ta.
Lần đầu làm chủ cờ cảm giác thật lạ a !
Postscript: Úi ! Các bạn nếu muốn hình dung " thần hồn " bàn cờ của Phương Vân như thế nào có thể liên tưởng đến bộ môn cờ vây nhé, dạo này mình đang học chơi cờ vây đóa, có cảm giác bản thân sắp làm tuyển thủ chơi cờ chuyên nghiệp rồi. KKKKK:))