Lời Nguyền Lỗ Ban
Chương 111 : Mưa đỏ bay
Ngày đăng: 22:27 19/04/20
Muộn rồi! Họ đều đã
muộn rồi, lão mù đang đung đưa trên không tựa như một lá cờ bay lộng,
giống như hồn ma, cũng giống như thần tiên Đương nhiên, lão không phải
hồn ma, cũng chẳng phải thần tiên Lão đang đứng cheo leo trên một sợi
dây thừng dài và mảnh, một đầu buộc vào khối đá Thái Hồ cao hai trượng
một thước ở bên phải phương vị Tốn, còn đầu kia quấn quanh cây cột hành
lang.
Phần cuối của đầu dây thừng buộc quanh khối đá Thái Hồ có
hình một con thiêu thân, sau khi vòng một vòng quanh khối đá, thì bám
sát vào bề mặt đá Phi nga sách, bình bộ thanh vân túng Con người giờ đây đang đứng trên sợi dây thừng kia mới chính là Tây Bắc tặc vương thực
thụ Còn cách khối đá Thái Hồ vài bước chân, đột nhiên, từ bên trái
phương vị Càn, một tấm lưới bung ra chụp về phía lão mù.
Đó là
một tấm lưới được làm từ những sợi thép mảnh và mềm, một tấm lưới găm
đầy những mũi dao sắc nhọn, một tấm lưới giảo long có thể vặn nát cả một con giao long đầy mình vảy cứng Những mũi dao trên tấm lưới loảng xoảng liên hồi, mạng sống của lão mù sắp nguy trong khoảnh khắc Lão cứ ngỡ
đến khi giẫm chân lên khối đá Thái Hồ mới bị tấn công, nào ngờhiểm chiêu lại xuất hiện sớm hơn, thì ra đối thủ đã đặt nút này dịch về phía
trước.
Có lẽ do lần trước đã để lọt cho lão và Lỗ Thịnh Hiếu một
con đường sống, nên đối thủ đã phát hiện ra rằng, có một số người sẽ bất chấp cả tính mạng để tìm cách đánh dấu Bởi vậy nút lẫy đã phát động sớm hơn, không để họ có cơ hội tiến lại gần Tấm lưới đã chụp đến nơi, lão
mù đột nhiên bước hụt một bước, cả người rơi thẳng xuống phía dưới.
Khi toàn bộ cơ thể của lão đã ở bên dưới Phi nga sách, lão lập tức đưa bàn
tay trái túm chặt sợi dây, giữ thân người lại Sợi dây thừng dường như có khả năng đàn hồi, dưới sức kéo của cả cơ thể lão, lập tức bị lôi xuống
dưới tạo thành một góc vuông Tấm lưới bay sát qua phía trên sợi dây
thừng, không chạm vào người lão, cũng không chạm vào Phi nga sách.
Sau khi lực kéo xuống đã tiêu tán, sợi dây thừng lại bật trở lên trên Nhờ
vào lực đàn hồi, lão mù lại tung người lên, đứng trên sợi dây Vừa đứng
vững, lão lập tức chạy nhanh về phía trước hai bước Cùng lúc đó, từ bên
trái phương vị Càn, lại đột ngột xuất hiện một tấm lưới bay về phía lão
Lần này, lão nghe thấy rõ ràng hơn, song phản ứng cúa lão lại chậm hơn
lần trước rất nhiều.
Lão không ngờ vẫn còn tấm lưới nữa, lại càng không thể ngờ tấm lưới thứ hai vẫn bay ra từ cùng một phương vị với tấm lưới thứ bên trái phương vị Càn Lão chỉ còn biết nhảy vọt lên cao, rất
cao, giống hệt như một con chim ưng Nhưng lão không nhảy về phía sau,
dường như lão không hề có ý định né tránh tấm lưới, mà lão nhảy bổ về
phía nó.
Khi lão nhảy lên, cây gậy trong tay lão cũng đồng thời
quét mạnh, bủa ra một luồng gió đen đập thẳng vào tấm lưới giảo long
Tiếng những mũi dao kim loại va vào nhau nghe chát chúa, tấm lưới thép
đổi hướng rồi rơi xuống dưới chân lão mù, chớp mắt đã quấn chặt lấy Phi
nga sách Chỉ cảm thấy bên ngoài tấm lưới có lực kéo giật mạnh một cái,
Phi nga sách lập tức bị xoắn dứt.
Lão mù nhờ vào lực đập của cây
đường.
Những viên gạch xanh này tuy nhỏ và ngắn, song rất cứng,
có viên phải đạp liền mấy cái mới vỡ Cậu muốn chừa lại một đường lui nếu còn có cơ hội quay trở ra, sẽ có thể mau chóng thoát khỏi hành lang yến quy Họ đã đi được sáu bảy bước, Lỗ Nhất Khí cúi xuống nhặt lấy chiếc
đèn khí tử phong đang nằm trên mặt đất Đèn vẫn chưa tắt, sau khi nhấc
lên trên tay, ngọn đèn soi tỏ một khoảng khá rộng trong hành lang.
- Tắt đèn đi, nếu không chúng ta sẽ bị lộ hết Không biết chừng nhất cử
nhất động của chúng ta đang bị kẻ khác theo dõi cũng nên! – Lỗ Thịnh
Hiếu khẽ nhắc Lỗ Nhất Khí mở chụp đèn thuỷ tinh vuông bốn mặt ra, thổi
phù một cái Ánh đèn phụt tắt, trên bấc đèn một tia khói trắng phất phơ,
xung quanh thoắt đã tối sầm Con ngươi của Lỗ Nhất Khí đang biến dạng,
đang gấp rút co lại, không phải chỉ để thích ứng với màn đêm, mà còn vì
căng thẳng và sợ hãi.
Vì trong khoảnh khắc bóng tối ập tới, cậu
nhìn thấy một cặp mắt xuất hiện trên chiếc chụp đèn thuỷ tinh Thoạt tiên cậu ngỡ rằng đó là cặp mắt của mình phản chiếu trên đó, song cậu lập
tức nhận ra mình đã sai Cậu không thể có một cặp mắt như thế Nó giống
như cặp mắt của người chết, con ngươi không hề chuyển động, mí mắt cũng
không hề chớp, song lại tràn đầy sát khí và oán hận, xen lẫn chút vẻ
quái đản, giống như hai đốm lửa ma trơi lập loè.
Cậu vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc, không rõ rốt cuộc là bóng đêm thình lình ập tới, hay là
cậu đã rơi vào địa ngục A Tì Tại sao lại có một cặp mắt như của ác quỷ
nhìn cậu chằm chằm như thế Hơn nữa, ánh nhìn ác quỷ này hình như cậu đã
gặp đâu đó trước cổng chính song lần này đã ở gần hơn Chủ nhân của cặp
mắt này có lẽ đang ở rất gần, bởi vì dường như cậu còn nhìn rõ những tia máu đỏ vằn trong con mắt, tựa như hắn đang đứng đối diện với cậu.
Song thực tế lại cho thấy, bên cậu không có người nào khác Nhưng cũng không
có gì có thể cho cậu biết, cặp mắt đó liệu có phải là của con người hay
không Thế nhưng, động tác của Lỗ Nhất Khí không hề hoảng loạn, thần thái vẫn hết sức thong thả Đây chính là chỗ hơn người của cậu, là định lực
được hình thành từ chính tính cách không thuộc Ngũ hành.
Cậu cũng đáp lại ánh mắt đó bằng ánh nhìn bình tĩnh điềm đạm, không chút kích
động, tựa như khơi một làn nước trong trẻo bao bọc lấy ngọn lửa ma trơi
Trong lúc nhìn, bàn tay cậu khẽ xoay chuyển chụp đèn thuỷ tinh, cậu hy
vọng rằng trong lúc xoay chuyển, cặp mắt in trên đó sẽ có một vài biến
hoá, để cậu tìm ra chút ít manh mối Bề mặt thuỷ tinh của chụp đèn không
hoàn toàn bằng phẳng, nên khi xoay chuyển, cặp mắt cũng méo xệch theo
từng gờ lồi lõm.
Chiếc chụp đèn có bốn mặt, mỗi khi xoay qua một
mặt, cặp mắt lại càng biến dạng nhiều hơn, càng méo mó đến quái đản Tuy
nhiên, cặp mắt đã không xuất hiện trên mặt thứ ba của chụp đèn Vừa xoay
qua cạnh giữa mặt thứ hai và mặt thứ ba, nó đột ngột biến mất Lỗ Nhất
Khí vội vã xoay ngược trở lại một mặt, không thấy Cậu lại xoay trở lại
một mặt nữa, vẫn không thấy.