Lời Nguyền Lỗ Ban
Chương 114 : Tam canh hàn
Ngày đăng: 22:27 19/04/20
Một làn gió Bắc thổi
qua, những mảnh áo rách bươm trên người Lỗ Thịnh Hiếu và Quỷ Nhãn Tam
bay lên phần phật Đó là những vết rách do bị Thiên Hồ giao liên cứa đứt, trông không khác gì vết dao cắt Lỗ Nhất Khí cảm thấy toàn thân lạnh
buốt, bởi vì lớp áo trong cùng của cậu đã ướt sũng, vì đêm đến canh ba
buốt thấu xương, và còn bởi vì… Từ bên trong cánh cửa khép hờ sau lưng
đang có một luồng khí lạnh lẽo xộc ra, xuyên thẳng vào trong cổ áo, luồn vào trong người, dán chặt lấy sống lưng cậu.
Trong khoảnh khắc,
khắp người cậu nổi gai ốc rùng rùng Quỷ Nhãn Tam đã hồi phục hoàn toàn
Trang phục của hắn đa phần được làm từ da bò, rất dai và bền, nên thương tích cũng nhẹ hơn Lỗ Thịnh Hiếu khá nhiều Hắn thu Thiên thần phi trảo
lại, nhặt Vũ Kim Cương lên Hắn cúi nhặt bình rượu bằng bạc ở bên chân Lỗ Nhất Khí, vừa ngẩng đầu lên, bỗng đập vào mắt hắn là rất nhiều đốm hàn
quang lạnh lẽo đang lập loè qua khe hở giữa hai cánh cửa.
Lỗ Nhất Khí cũng đã nhìn thấy chúng Vào lúc Quỷ Nhãn Tam nhặt Vũ Kim Cương lên, cậu đã nhìn thấy Song cậu không lên tiếng, vì cậu còn chưa rõ đó là thứ gì, và bởi vì chúng còn cách họ khá xa, hơn nữa lại đứng im lìm bất
động Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, Lỗ Nhất Khí chưa từng biết thế nào
là kinh hoàng sửng sốt Song có một người khác với cậu, đó là Quỷ Nhãn
Tam.
Hắn có con mắt cú vọ, hắn đã nhìn thấy rất rõ, những đốm
sáng đó chính là rất nhiều cặp mắt Chúng là mắt của một loài chó, một
đàn chó bẩn thỉu tanh hôi, một đàn chó đang run rẩy trong cơn hấp hối
Tuy chúng ở cách họ khá xa, tuy chúng đang im lìm bất động, song vẫn
khiến Quỷ Nhãn Tam đờ người khiếp đảm, buột miệng kêu lên: - Tam canh
hàn! “Tả truyện” có chép: “Chó tốt mà dại, thứ gì cũng cắn”.
Đỗ
Dự chú rằng: “Dại, là chó điên cuồng”, nay gọi chó dại Đàn chó mà Quỷ
Nhãn Tam nhìn thấy chính là một bầy chó điên cuồng, cũng chính là chó
dại như người ta thường gọi Chỉ một bầy chó dại đã khiến Quỷ Nhãn Tam
phải khiếp đảm đến thế ư? Chắc chắn là không! Trong mắt hắn, chúng không phải là chó bình thườngTrong bộ óc của chúng có một loài trùng lạ sống
ký sinh, có người gọi chúng là “tam canh hàn”*.
* Có nghĩa là:
Canh ba phát lạnh Hình thù của lũ chó vô cùng ghê tởm toàn thân lông lá
trơ trụi, chỉ còn sót vài túm lông ở chót đuôi và đầu tai phất phơ trong gió lạnh Trên tấm thân trụi lủi tím bầm của chúng chi chít những vết lở loét đầy máu mủ, bên khoé miệng lòng thòng nước dãi xanh lét đặc quánh; bốn cẳng chân ngắn ngủn, gầy guộc run rẩy tựa như không thể đứng vững.
Những cơn gió Bắc đang vun vút thổi dường như có thể đẩy ngã chúng bất cứ lúc nào Mỗi khi tới canh ba, lũ chó sẽ toàn thân lạnh cứng co quắp mà chết
Song nếu uống được máu nóng, chúng lại có thể sống thêm một ngày nữa
Hiện giờ đã tới canh ba Lũ chó kia đã sắp đến hồi hấp hối, chúng có thể
gục xuống chết bất kỳ lúc nào Mà lúc hấp hối cũng chính là thời khắc
điên cuồng nhất, bởi lẽ đó là thời khắc chúng khao khát cùng cực dòng
máu nóng để hoá giải nỗi đau đớn cắn xé trong cơ thể.
Để giành
được nguồn máu nóng, chúng sẽ tấn công một cách điên cuồng nhất, kịch
liệt nhất, mà đòn tấn công liều mạng bao giờ cũng là đòn tấn công ghê
gớm khôn lường Lỗ Thịnh Hiếu vẫn chưa dám tin, bèn hỏi lại: - Đúng là
tam canh hàn? Quỷ Nhãn Tam đáp: - Có lẽ vậy! Quỷ Nhãn Tam trước nay nói
năng kiệm lời tối đa, giờ đã thêm vào hai chữ.
- Giống ký sinh
trùng này chẳng phải đã tuyệt chủng vài trăm năm rồi hay sao? – Lỗ Thịnh Hiếu vẫn bán tín bán nghi - Có lẽ vậy! – Quỷ Nhãn Tam đáp - Đối thủ đã
khiến giống trùng này tái sinh? - Có lẽ vậy! – Quỷ Nhãn Tam vẫn lặp lại
hai cánh cửa lại không đóng? Đã không đóng, tại sao lại không mở hẳn mà
chỉ khép hờ? Đó là vì nó đang chống đỡ một cơ quan theo hình thức đóng
mở phổ biến nhất.
Lúc này, ông không cả kịp khen ngợi trí tuệ của cậu cháu, mà ngồi thụp ngay xuống cẩn thận quan sát phần khung của cánh cửa bàn cờ, sau đó rút ra một lưỡi liềm hình mỏ chim ó, móc kéo trục
bản lề của cánh cửa vài cái Cánh cửa khép hờ bèn từ từ mở ra Từ trên
khung cửa ở phía sau cánh cửa, liên tiếp ba lưỡi dao dài từ từ rơi xuống Đây chính là một loại cơ quan đơn giản nhất, binh thường nhất – đao
trên cửa.
Nó tầm thường tới mức người ta thậm chí đã quên bẵng
mất sự tồn tại nó, cũng chính vì thế, nó rất dễ khiến người vượt khảm
diện bỏ qua Lỗ Thịnh Hiếu và Quỷ Nhãn Tam đều toát mồ hôi hột Bây giờ họ mới thấy kinh sợ, nếu không có những suy luận vừa rồi của Lỗ Nhất Khí,
trong bọn họ chí ít lại sẽ có thêm một người bỏ mạng tại đây.
Cửa đã mở, đao đã hạ, Lỗ Nhẩt Khí một tay giương súng, tay còn lại nắm chặt hộp ngọc mà Quỷ Nhãn Tam vừa đưa, thận trọng bước vào bên trong Quỷ
Nhãn Tam tay phải cầm ngang Vũ Kim Cương, tay trái bắt kiếm quyết cầm
hương độ hồn, bám sát sau lưng Lỗ Nhất Khí Lỗ Thịnh Hiếu tuy bước chân
có phần xiêu vẹo, song cũng bám theo sát gót Bước vào nội trạch viện,
không hề thấy hai dãy nhà chái đông tây như thường lệ, Lỗ Nhất Khí cũng
không lấy Ịàm ngạc nhiên nữa.
Trong trạch viện này chẳng thiếu
thứ gì, duy chỉ thiếu nhà ở Tuy không có nhà chái đông tây, song lại có
một đoạn hành lang gấp khúc* Điểm kỳ quặc chính là ở chỗ chỉ có một đoạn Mặt tường phía đông không có, mặt tường phía tây cũng chỉ có một đoạn ở gần bên nhà chính, mặt khác, chiều ngang của hành lang ở chỗ sát với
nhà chính là rộng nhất, càng về phía nam càng hẹp, đến giữa bức tường
phía tây thì thu lại thành một góc nhọn, rồi chấm dứt.
Ngoài ra,
còn một điểm hơi khác biệt với các nội trạch viện thông thường khác,
chính là ở giữa sân, sát với nhà chính có bốn gốc cây không cao lắm,
trên cây lủng lẳng những vật gì đó lớn cỡ bàn tay, đang đung đưa theo
gió, trông giống như những chiếc lá cây còn sót lại * Hành lang gấp
khúc, nguyên văn là hành lang sao thủ, là một dạng của kiểu hành lang
gấp khúc.
Trong kiến trúc Tứ hợp viện cổ xưa, sau cổng thùy hoa ở hai bên thường thiết kế hành lang kiểu này để nối liền với nhà chái và
nhà chính Hình dáng của nó là nối từ cổng thùy hoa, chạy sang hai bên,
rồi chuyển ngoặt men theo tường chạy về phía trước, đến cánh cổng tiếp
theo lại chuyển ngoặt hướng vào nhà chính, tức men theo rìa của tứ hợp
viện bẻ ngoặt thành ba khúc, trông giống như một cánh tay ôm vòng, nên
được gọi là hành lang “sao thủ” (vòng tay).
Bước thêm vài bước
nữa, đã tới gần bầy chó dại Lúc này Lỗ Nhất Khí mới nhìn rõ hình dạng
ghê sợ của chúng Tuy chúng thân hình bé nhỏ, song rất đông, ước chừng
cũng phải hai ba chục con Nhìn chúng chẳng khác gì những con chó cỏ canh nhà giữ ruộng bình thường khắp thôn làng ngõ xóm Đó mà là chó điên ư?
Đúng vậy, nếu không bị hàn trùng xâm nhập, chúng chỉ là những con chó cỏ bình thường.
Nhưng giờ đây, trong bộ óc chúng đã có tam canh hàn ký sinh, bởi vậy, chúng đã trở thành những con chó điên hung hãn và ghê gớm nhất Lũ chó thực sự trông chẳng khác gì chó giả, con nào con nấy cơ thể lở loét nát bấy, bẩn thỉu hôi hám, đến bộ mặt cũng méo mó biến
dạng, giống như những con chó vải đồ chơi bị trẻ con vần vò đến rách
bươm rồi vứt bỏ.