Lời Nguyền Lỗ Ban
Chương 121 : Gã tí hon
Ngày đăng: 22:27 19/04/20
Khảm diện Mắt cá
dương đã bắt đầu vận hành, họ đã sắp rơi vào nút Những cặp mắt tràn ngập căn phòng bỗng chốc biến mất tăm, thay vào đó là sự xuất hiện thình
lình của vô số luồng sáng vàng chói lọi, từ bốn phương tám hướng chiếu
thẳng về phía ba người Họ đều biết rõ, luồng sáng chói loá nhường kia sẽ gây tổn thương đến mắt, khiến họ không nhìn thấy được nữa.
Đây
chắc chắn là điều mà đối phương đang chờ đợi Bởi vậy, họ lập tức nhắm
nghiền hai mắt, còn lấy tay che kín phía trước Trong vô số đạo kim quang rực rỡ chao xuống rất nhiều phiến lá, cũng một màu vàng chói lọi, rất
mỏng, rất nhẹ, không hề phát ra một tiếng động Phần đuôi mỗi phiến lá
đều có một ống đạo lưu xoáy trôn ốc Dưới tác dụng của ống đạo lưu, các
phiến lá vừa rơi vừa xoay tròn, tuy chỉ từ độ cao vài thước song lại
tăng tốc vùn vụt tựa như rơi xuống từ trăm mét.
Trong nháy mắt,
chúng càng bay càng nhanh, càng xoay càng tít, tựa như những vòng xoáy
vàng chói từ trên trời lao xuống, nhằm thẳng vào đỉnh đầu ba người mà
xẹt tới Những phiến lá vàng kim đó là gì? Con quay lá liễu! Chúng có
điểm gì thần diệu? Giết người không tốn sức! Ba người không hề hay biết
cái chết đang ập xuống đỉnh đầu Họ không nhìn thấy, cũng không nghe
thấy.
Họ khác nào đang vươn cổ chờ trảm quyết! Từ xưa tới nay, cơ quan cạm bẫy khi đã bố trí xong, trừ phi có người sa bẫy, đạp lẫy, còn
thông thường sẽ không ai động chạm đến chúng, càng không ai đi lau chùi
quét dọn những thứ này Bởi vậy, khi con quay lá liễu vừa khởi động, liền có một thứ rơi xuống trước cả chúng Chính là bụi Một lớp bụi cực mỏng.
Song một chút xíu bụi thôi, cũng đủ để Lỗ Thịnh Hiếu ngửi thấy, đó là một
thứ mùi cũ kỹ mốc meo Trong “Lục hợp chi lực” của Lỗ gia có một công phu gọi là Tịch trần (trừ bụi) Khi luyện công phu này, độ nhạy cảm với bụi
bặm của người luyện sẽ cao hơn rất nhiều so với người bình thường - Cẩn
thận trên đầu! Lỗ Thịnh Hiếu hô lên thật lớn, sau đó cầm vào cây đục sắt xoay tít trên tay như một bông hoa, giơ lên trên đỉnh đầu.
Quỷ
Nhãn Tam đang lúng túng không biết phải làm gì, nghe tiếng hô của Lỗ
Thịnh Hiếu, lập tức phản ứng ngay, vận lực vào cánh tay, một lắc một
kéo, bật tung Vũ Kim Cương, giơ lên che trên đầu Lỗ Nhất Khí không biết
phía trên có gì, cũng không dám nổ súng bắn bừa, chỉ biết thụp người
xuống, nép sát vào Quỷ Nhãn Tam Một tràng những tiếng loảng xoảng đinh
tai nhức óc vang dội trên đầu họ, là tiếng kim loại va đập cạo rít vào
nhau, nghe mà buốt răng rợn gáy.
Những phiến lá màu vàng va phải
mặt dù thép và cây đục sắt, văng tung toé ra ngoài Nhưng từ những chỗ
khác, lại có vài chiếc lá vàng chói bay xéo mà tới Họ không thể nhìn
thấy chúng Lỗ Thịnh Hiếu là người đầu tiên cảm nhận thấy có lưỡi dao cứa vào cơ thể Một chiếc lá vàng bay vùn vụt về phía cánh tay phải đang giơ lên của ông, chỉ nghe “xẹt” một tiếng rất êm, tay áo bông của ông đã bị cứa đứt một đường dài.
Chiếc lá chao đi một vòng, lại lao về
phía ông lần thứ hai, lướt qua vai phải của ông Trong tiếng loạt soạt
của vải bông bị cứa rách, còn kèm theo một tiếng trầm nặng của da đứt
thịt rách Ngay sau đó là cảm giác đau xé, máu huyết phun trào Theo phản
xạ, ông lập tức né sang bên trái Lá vàng tiếp tục chao xuống, lại cứa
ngang sườn ông Máu phun ra thành tia từ chỗ rách trên áo bông, tung toé
trên nền đất.
Đặc điểm của con quay lá liễu chính là càng xuống
càng nhanh, càng cứa càng sâu, càng chém càng mạnh Cũng may mà Lỗ Thịnh
Hiếu đã kịp né sang một bên nếu không, nhát thứ ba chắc chắn sẽ chém đứt xương sườn, xẻ sâu đến phủ tạng Nỗi đau đớn từ vết chém bên sườn là
kịch liệt nhất Lỗ Thịnh Hiếu toàn thân tê dại, không còn đủ sức để tiếp
tục né tránh.
Con quay tiếp tục vùn vụt chao xuống, chém một cú
Cậu đã nổ súng là trăm phát
trăm trúng, kẻ đánh lén kia không thể thoát được Viên đạn vừa bay khỏi
nòng súng, đúng lúc một tấm gương di chuyển tới chắn ngang đường đạn,
viên đạn chỉ bắn vỡ một góc của tấm gương Quỷ Nhãn Tam nghe thấy tiếng
gió ở sau gáy, hắn vội đẩy đầu nhọn của cây gậy lệch sang một bên, xoay
người, múa tít cây xẻng che chắn sau lưng.
Lúc này, cả cơ thể hắn đang đổ nghiêng, hoàn toàn dựa vào cây côn để chống đỡ Nhưng đầu còn
lại của cây côn nằm trong gã tí hon Tiểu nhân dù sao cũng vẫn là tiểu
nhân, gã còn bất chấp thủ đoạn và đê tiện hơn cả người giang hồ Đầu còn
lại của cây côn đã bị buông ra Quỷ Nhãn Tam biết, gã tí hon đã buông tay khỏi cây côn Quỷ Nhãn Tam vừa đổ ập xuống, sau lưng liền bị nện một cú
như trời giáng.
Đó chính là nắm đấm của gã tí hon sau khi buông
côn Cơ thể Quỷ Nhãn Tam xoay ngang một góc vuông, rồi ngã đánh huỵch
trên mặt đất Gã tí hon vừa ra tay xong, lập tức lủi sang bên trái, lặn
mất tăm sau tấm gương đồng Gã tí hon đánh lén thứ hai không lẩn đi, gã
vẫn chưa đánh trúng, gã phải hoàn thành sứ mệnh Gã lại nhảy vụt lên cao, chĩa thẳng đầu nhọn của cây côn nhằm vào tim Quỷ Nhãn Tam.
Tiếng súng lại vang lên, lần này Lỗ Nhất Khí không nể nang gì nữa, viên đạn
xuyên thẳng vào ấn đường của gã tí hon thứ hai Cơ thể chắc nịch đầy sức
mạnh đang bay vụt trên không bỗng co rút thành một cục, rơi phịch xuống
nền đất Quỷ Nhãn Tam vẫn chưa đứng dậy ngay được, xem ra thương thế lần
này nặng hơn trước rất nhiều Lỗ Nhất Khí đành phải dìu bác tới bên Quỷ
Nhãn Tam.
Lỗ Nhất Khí vừa đưa tay ra định đỡ, thì Quỷ Tam đã tự
ngồi bật dậy, từ miệng phun ra một bụm máu đỏ tươi, tung toé trên đôi
ủng da bò mềm của hắn nhuộm đỏ cả xà cạp và mép ủng màu trắng Quỷ Nhãn
Tam vội mò mẫm trong túi, móc ra một hộp da Mở nắp ra, thấy bên trong có rất nhiều ô nhỏ Quỷ Nhãn Tam cầm một chiếc thìa bạc nhỏ xúc lấy một
thìa bột màu vàng và một thìa bột màu đỏ đổ lên trên mặt lưỡi, sau đó
nhấp một ngụm rượu nuốt xuống.
Khi thực hiện những động tác trên, đôi tay hắn không ngớt run lên lẩy bẩy Lỗ Thịnh Hiếu vẫn chưa nhổ bỏ lá vàng cắm trên xương hông, ông sợ nếu nhổ nó ra, máu sẽ chảy không cầm
được Đáng sợ hơn nữa là khi giật mũi nhọn ra, xương có thể vỡ thành
nhiều mảnh, như vậy, ông sẽ không thể đi lại được nữa Ông lôi từ trong
hòm gỗ ra một cuộn vải đỏ, đó là dây may mắn được dùng khi lên xà nóc,
lắp hoành phi trong xây dựng.
Ông quấn dây vải men theo mép trên
và mép dưới của phiến lá vàng liền mấy vòng, sau đó thắt một nút thắt Đề bảo như ý* ở trên phiến lá chừng ba đốt ngón tay Như vậy, có thể đảm
bảo vết thương không trở nặng, cầm bớt được máu, giảm bớt đau đớn, nhờ
thế có thể miễn cưỡng đi lại được * Tức là nút thắt như ý nâng bảo vật
Xử lý xong vết thương, Lỗ Thịnh Hiếu đi tới bên cạnh gã tí hon vừa bị
bắn chết, xem xét một hồi.
Ông quan sát tỉ mỉ mọi đặc điểm của
gã, vì muốn biết gã rốt cuộc từ đâu tới Gã tí hon đó không phải là đứa
trẻ, cũng không phải là người lùn, mà là một người phát triển bình
thường cơ thể và tứ chi cân đối, râu tóc đầy đủ, da dẻ hồng hào mềm mại, khớp xương linh hoạt chắc chắn Duy có điều hình thể rất nhỏ bé, không
hề cân xứng với thể trọng.
Quỷ Nhãn Tam uống xong thuốc, đang
ngồi trên đất điều hoà hơi thở Lúc này, hắn mới thực sự nhìn rõ kẻ vừa
giao tranh chí tử với mình là thứ gì Hắn nhổ một bãi nước bọt đầy máu về phía gã tí hon, đầy căm giận: - Thằng hề! Đồ tiểu nhân tuyệt hậu! -
Tuyệt hậu! A, đúng rồi, đây chính là Hán yêm! - Có lẽ là Bách tuế anh*! * Tức là đứa trẻ trăm tuổi.