Lời Nguyền Lỗ Ban

Chương 123 : Hoa nung đồng

Ngày đăng: 22:27 19/04/20


Nhất Khí gấp rút tiến hành ấn tim ngoài lồng ngực và hô hấp nhân tạo cho Quỷ Nhãn Tam Cứ mười lăm lần ấn tim lại một lần thổi ngạt, cậu lặp đi lặp lại theo đúng

trình tự đó, hoàn toàn quên bẵng những mối nguy hiểm đang rình rập xung

quanh, trong đầu chỉ nghĩ tới một việc duy nhất, đó là cứu sống Quỷ Nhãn Tam Tuy họ mới chỉ quen nhau chưa tới một ngày, tuy họ không hề có quan hệ ruột rà máu mủ, song cậu cảm thấy Quỷ Nhãn Tam khác nào một người

anh thực thụ, thậm chí còn hơn cả anh em ruột.



Trong cuộc đời

cậu, cậu chưa bao giờ được biết đến tình cảm anh em, cậu không thể vuột

mất nhanh chóng như vậy Lỗ Thịnh Hiếu vẫn ngồi dưới đất Ông đã chứng

kiến toàn bộ sự việc vừa xảy ra, song ông không có khả năng, cũng không

có cách nào để giúp họ Những vết thương đau đớn kịch liệt ở ngực và

xương hông đã khiến ông không thể di chuyển.



Lúc này, Mắt cá

dương trong bóng tối, bọn Bách tuế anh có thể tấn công bất cứ lúc nào,

không chừng còn có những nút đáng sợ hơn đang âm thầm áp sát họ Trong

bóng tối, ông không nhìn thấy Lỗ Nhất Khí đang làm gì, song ông biết lúc này, mình cần phải bảo vệ họ trước mọi sự công kích Lỗ Thịnh Hiếu lần

được chiếc hòm gỗ, kéo các ngăn kéo một cách thành thạo, lấy ra một số

thứ.



Sau đó, ông nằm thẳng luôn xuống đất, như vậy ông có thể

quan sát tình hình xung quanh mà không bị mất sức Quả nhiên bọn chúng đã có động tĩnh Tuy nằm trong bóng tối, song ông vẫn phát hiện ra mấy tấm

gương đồng bên vách tường phía đông đang âm thầm xoay chuyển, lặng lẽ

không một tiếng động Ông biết, dù từ đó xuất hiện thứ gì cũng đều bất

lợi cho họ, bởi vậy, nhất thiết phải ngăn chặn chúng, Lỗ Thịnh Hiếu cầm

lên một ống trúc vừa mới lấy ra, bấm vào nút khởi động tại một vị trí

ước chừng trong bóng tối, chỉ nghe những tiếng rít xé gió của vật sắc

nhọn lao đi trong không khí, tiếp theo là những tiếng loảng xoảng như

mưa rào đập trên mặt gương đồng.



Một đám kim bạc phun ra từ trong ống trúc như một cơn mưa trắng xoá dội lên mặt gương, thứ ám khí này

chính là “ngân hào hoa ngữ” * Có nghĩa là: Lời hoa lông bạc Tấm gương

đồng phía đông lại lặng lẽ quay trở về trạng thái ban đầu Đối thủ đã lui bước, họ đã từ bỏ hành động ở phía đông Mồ hôi đã túa ra đầy mặt Lỗ

Nhất Khí Hai cánh tay cậu mỏi nhừ, song cậu vẫn không chịu buông xuôi,

động tác của cậu vẫn rất dứt khoát và chính xác.



Lỗ Thịnh Hiếu

ngồi dậy, ông lại cầm lên một thứ khác Đó là chiếc nỏ tam liên bé xíu,

có thể bắn ra ba mũi tên cùng một lúc Ông gác cây nỏ lên đầu gối, ngồi

im không cử động, tiếp tục xoay nỏ hướng về phía đông Khi lão mù tìm

cách nhảy lên tảng đá Thái Hồ sa vào lưới giảo long đã cho ông một gợi

ý: đối thủ có thể liên tiếp tấn công từ cùng một vị trí khiến đối phương không ngờ tới, mặt khác, những gã Bách tuế anh vừa rồi đều đã biến mất

phía sau những tấm gương ở mặt đông.



Căn phòng đột nhiên bừng

sáng chói, rồi lại tối đen như cũ Khi ánh sáng bừng lên, mặt đông lại có hai tấm gương đồng xoay chuyển Chính trong khoảnh khắc chớp tắt của ánh sáng, Lỗ Thịnh Hiếu đã bắn ra ba mũi tên, tiếp tục ngăn cản hành động

của đối phương Trong phòng lại tối đen như mực Lỗ Thịnh Hiếu cầm vật thứ ba lên Đó là một cây đục gỗ hình vuông có hai đầu mà thợ mộc thường

dùng để chạm trổ hoa văn, gọi là “mai hoa song phi”*.



* Có nghĩa

là: Hoa mai bay thành đôi Lỗ Thịnh Hiếu nắm chắc cây đục, nhắm về phía

tấm gương đồng bên mặt tây, thân người cũng xoay về hướng đó Lỗ Nhất Khí đã mệt lắm rồi Khi cậu thổi ngạt, đã cảm thấy mạch máu trên trán co

giật, mắt cũng đã bắt đầu hoa lên Trong phòng lại loé sáng, vẫn là ở mặt đông Hai tấm gương đồng xoay chuyển cùng một lúc, hai cái bóng nhanh

thoăn thoắt lao vụt về phía Lỗ Thịnh Hiếu.
đa phần ghi chép về sản vật và phong tục tập quán của Tây Vực Về tác giả của bộ du ký này, có hai quan điểm khác nhau.



Một quan điểm cho

là của Thản Đảng, một tăng lữ Thiên Trúc (Ấn Độ cổ); một quan niệm cho

là của Vương Chấn Hạ, trấn thủ sứ nhà Đường đóng tại Liễn Quan Trong

“Thần khí thuyết luận”* có viết: “Ý nghĩa thực sự của chân hoả Tam muội

thần thánh là lấy từ hoa cúc tinh lửa ở Ma vực phương Tây, được gọi là

cúc ma thiên hoả dung kim”.



* Là một cuốn sách nhỏ, chủ yếu chú

giải cho các khái niệm xuất hiện trong một số điển tịch cổ hay những bản sách bí truyền còn sót lại, do biên tu Thái Thường tự Cung Hồng Lãng và sáu người nữa biên soạn Vì là sách của quan phủ nên số lượng in ấn

không nhiều, những thứ được chú giải thường quái dị, nên rất ít người

biết đến Đến đầu thời Thanh đã rất hiếm gặp, chỉ thi thoảng mới bắt gặp

một vài trang trong chợ đồ cổ.



Lỗ Nhất Khí nhẩm đi nhẩm lại câu

văn trong miệng: “Đốt cháy kim loại, gỗ, thế không cản nổi? Đốt cháy kim loại, gỗ, thế không cản nổi? Gặp nước càng vượng?” Quỷ Nhãn Tam đến giờ vẫn nằm thõng thượt trên đất, tuy một vài lần hắn cũng muốn ngồi dậy,

song lực bất tòng tâm Phần lưng áp sát xuống nền nhà càng dễ dàng cảm

nhận được sự rát bỏng, hắn khẽ kéo ống quần Lỗ Nhất Khí, nói khẽ: - Bên

dưới! Nền nhà đã chuyển từ màu đen sang đỏ sẫm, và vẫn đang tiếp tục đỏ

thêm, nhiệt độ của nền nhà cũng tăng lên nhanh chóng.



Đặc biệt

tại những chỗ bị cúc ma đốt thủng, phun ra từng chùm lửa, bay thẳng lên

không trung Những bông cúc ma đã nung chảy và đục thủng nền nhà, không

biết còn đốt cháy thêm thứ gì bên dưới, khiến cho nền nhà bốc cháy rừng

rực Lỗ Thịnh Hiếu gõ cây đục sắt xuống nền nhà, nghe vọng lên tiếng

những tiếng vang vang Từ âm thanh, có thể suy đoán rằng dưới nền nhà có

lẽ là khoảng trống, bên dưới hình như còn một lớp nền nữa, hoặc là một

gian mật thất.



Mắt cá dương lúc này giống như một cái nồi đậy kín đang bị đun nóng trên lò lửa, chuẩn bị nấu chín ba người Từ hai lỗ lớn

trên mặt đất trào lên hai dòng nước đỏ rực, sôi lên sùng sục như vừa

được đun nóng Bản thân dòng nước không đỏ, mà là do những bông cúc ma

đang lập lờ chuyển động trong dòng nước nhuộm thành Những bông cúc ma

trong nước không thực giống những bông cúc ma đang dính trên mặt gương,

chúng không đỏ sẫm, mà đỏ rừng rực như lửa, sáng đến chói mắt.



Dòng nước đỏ rực hòa lẫn với những giọt đồng nóng chảy đang ròng ròng nhỏ

xuống Dòng nước chảy đến đâu, các tấm gương đồng trút xuống đến đấy,

chớp mắt đã hoà tan trong nước Những bông cúc ma dính trên gương đồng

sau khi rơi xuống nước, lập tức trở nên đỏ rực và sáng chói “Hoá ra đây

chính là “gặp nước càng vượng”! Cúc ma gặp nước không tắt, lại càng cháy mạnh hơn, nhiệt độ càng cao hơn.



Cúc ma nóng lên, tốc độ nóng

chảy của gương đồng cũng nhanh hơn” Nhìn vào cảnh tượng trước mắt, Lỗ

Nhất Khí đã hiểu ra phần nào Biết được đáp án, cũng có nghĩa là hoàn

toàn tuyệt vọng Mắt cá dương nóng hầm hập, nền nhà càng lúc càng bỏng

rát, những lỗ thủng trên nền nhà mỗi lúc một lớn hơn, những điểm nóng

chảy mỗi lúc càng lan rộng, dòng nước sôi sục càng lúc càng hung hãn,

cuốn theo những vũng đồng nóng chảy trên nền nhà và những tấm gương đồng đang rào rào trút xuống, bủa vây lấy ba người.