Lời Nguyền Lỗ Ban
Chương 129 : Người trở về
Ngày đăng: 22:27 19/04/20
Bách tuế anh đang lao bổ xuống Lỗ Nhất Khí đang đờ ra bất động Một sát thủ, và một con mồi!
Lỗ Nhất Khí dường như cảm thấy mình đang trở về Trước mắt cậu loang
loáng núi tiên, khe thánh, lọng kinh, hạc đạo, sen báu Đặc biệt là đoá
hoa sen báu, tựa như một áng mây lành đang bồng bềnh bay tới Vũ Kim
Cương, áng mây lành che chư thần, đoá hoa sen hộ chư tiên, nhưng giờ
đây, nó cũng là pháp khí diệt tà trừ ác.
Vũ Kim Cương xoè rộng
đang xoay tít bay vụt tới, giống như một cái chũm choẹ khổng lồ Bách tuế anh rơi xuống, ngã lọt thỏm vào trong đống tuyết sau lưng Lỗ Nhất Khí,
in thành hình một cơ thể không đầu tí xíu Đầu Bách tuế anh rơi xuống nền gạch đá xanh trước mặt cậu, xoay tròn tại chỗ Vũ Kim Cương cũng nhẹ
nhàng hạ xuống bên cạnh, chỉ cách Lỗ Nhất Khí chưa đầy hai thước, mép
rìa sắc bén loé lên một đường viền ướt máu.
Quỷ Nhãn Tam bước lại gần Hắn không hề hấn gì, xem ra tuy viên đạn của Lỗ Nhất Khí đã đi
chệch, song chắc chắn chưa đến nỗi ngộ sát hắn Trên bậc tam cấp ngoài
cổng thùy hoa, gã Bách tuế anh bám trên vai Quỷ Nhãn Tam khi nãy đang
nằm sóng sượt, đầu ngập trong vũng máu, hai mắt mở trừng trừng Thì ra
ngay từ trước khi Lỗ Nhất Khí nổ súng, Quỷ Nhãn Tam đã nghĩ ra một cách, nhưng chưa kịp thực hiện, thì đầu nhọn của cây đoản côn trên tay Bách
tuế anh đã nhắm thẳng xuống giữa trán hắn.
Tiếng súng thình lình
đã khiến Bách tuế anh bị phân tán, gã giật mình, cây côn trên tay cũng
khựng lại Quỷ Nhãn Tam chộp được thời cơ tuyệt hảo, túm chặt hai đùi gã, thẳng cánh đổ mạnh người về phía sau Khi Quỷ Nhãn Tam đổ người xuống,
Bách tuế anh liền ôm cứng lấy đầu hắn, túm chặt tóc hắn, định đợi đến
khi gần tiếp đất sẽ nhảy ra.
Song lần này gã đã tính nhầm, gã đã
không thể nhảy xuống, vì Quỷ Nhãn Tam đã giữ thật chặt lấy đùi gã, giống như cách gã đã kẹp chặt lấy đầu hắn ta Đầu Bách tuế anh đập trúng vào
gờ bậc tam cấp lát đá xanh Tiếng thét đau đớn và tiếng vật thể vỡ toác
đều xuất phát từ gã Quỷ Nhãn Tam không nói lời nào, Phí liệt ma đã khiến miệng hắn tê liệt.
Hắn nhặt Vũ Kim Cương lên, quan sát xung
quanh để chắc chắn không còn sự mai phục nào nữa, rồi mới đặt Vũ Kim
Cương xuống bên chân, móc hộp thuốc ra, dùng thìa nhỏ xúc một ít thuốc
bột màu đỏ và vàng cho vào miệng Lỗ Nhất Khí Đã hết rượu để uống thuốc,
nên Quỷ Nhãn Tam tiện tay vốc một nắm tuyết, nhét vào miệng Lỗ Nhất Khí
Tuyết tan thành một ngụm nước lạnh buốt, đưa thuốc chảy xuống cổ cậu.
Vết thương trên cánh tay phải Lỗ Nhất Khí máu chảy đầm đìa Quỷ Nhãn Tam lại xúc một thìa thuốc bột màu trắng rắc lên miệng vết thương, định băng bó lại, song bên người chẳng còn thứ gì có thể dùng được Tấm vải choàng
đen rách tả tơi trên người, hắn đã vứt bỏ khi ra khỏi gian nhà chính Tấm áo bông của Lỗ Nhất Khí cũng đã bị đốt cháy ở Mắt cá dương, hiện trên
người cậu chỉ còn một lượt áo mỏng.
Nhìn sang quần áo của Bách
tuế anh, đều quá nhỏ, không thể dùng được, đành phải để vết thương hở ra như vậy Cũng may thứ thuốc bột này cầm máu rất tốt, một lát sau máu đã
ngừng chảy Quỷ Nhãn Tam cũng rắc thuốc bột lên vết thương bên sườn trái
và cánh tay trái của hắn, rồi cất hộp thuốc đi Nhìn sắc mặt của Lỗ Nhất
Khí, có thể biết được thuốc uống đã phát huy tác dụng.
Quỷ Nhãn
Tam đỡ cậu đứng dậy, cậu bèn bước nhanh tới bên cái xác Bách tuế anh
không đầu, rồi lại ngã ngồi xuống đất Quỷ Nhãn Tam nhìn cậu với vẻ khó
hiểu Cậu nhờ Quỷ Nhãn Tam lật ngửa xác Bách tuế anh lên, rồi đưa tay
giật tung khuy áo của gã Trước ngực gã có quấn một lớp vải xô dày, phía
dưới lớp vải xô là tấm lót bằng vải gai dùng để thấm máu, một viên đạn
đã găm chặt ở chính giữa tấm lót.
Viên đạn của Lỗ Nhất Khí xuyên
qua lớp áo bông, xuyên qua lớp vải xô, song không thể xuyên qua tấm lót
bằng vải gai Tấm lót do mấy chục miếng gai mỏng chồng lên mà thành, có
tác dụng che chắn, hoà hoãn xung lực, nên đã ngăn cản được viên đạn bắn
tới Quỷ Nhãn Tam kiểm tra những xác Bách tuế anh còn lại, chúng đều
giống như vậy, tại các vị trí khác nhau trên cơ thể cũng quấn một lớp
vải xô dày.
Có lẽ chúng là những Bách tuế anh đã bị thương ở Mắt
cá dương Đối thủ tiếp tục phái những Bách tuế anh đã bị thương lâm trận, xem ra họ thực sự đã hết người Lỗ Nhất Khí đã dìu Quỷ Nhãn Tam ra khỏi
viện thứ hai, giờ đây đến lượt Quỷ Nhãn Tam dìu cậu ra khỏi cổng thuỳ
hoa Sự sống chết của hai người giờ đây đã gắn làm một thể.
hiện ra mình đã sai Hành lang ở đây không giống với hành lang lúc họ
bước vào, những viên gạch xanh thứ ba nhô lên trên nền hành lang vẫn
chưa bị đạp gãy Lỗ Nhất Khí bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng trong lòng Quỷ
Nhãn Tam áp sát lưng vào tường, bước vài bước về đoạn hành lang phía
trước, sau đó quay trở lại nói: - Bên đó gạch xanh đều đã gãy cả, có đi
tiếp không? Lỗ Nhất Khí nhìn lối vào của đường đi, ở dó có hai tấm gương đồng; lại nhìn cây cột đối diện, ở đó cũng có một thanh đồng.
Cậu đột nhiên hiểu ra: - Tôi cứ thắc mắc không hiểu tại sao ánh sáng có thể truyền tới đây, hoá ra không phải là đi theo đường hành lang, mà là đi
theo đường ngầm, Thật tinh xảo, người bình thường dù có hiểu kỹ pháp
“Truyền bóng mười dặm”, cũng khó mà nhận ra đường truyền này, cứ thế đi
tiếp theo đường hành lang, cuối cùng lại rơi vào khảm diện.
Nhưng giờ đây, phải đi như thế nào? Theo đường hành lang trở về? Hay theo con đường ngầm trở về? Trở về rồi sẽ thế nào? Đi ngược theo đường hành
lang, liệu có gặp khảm diện khác hay không? Không ai dám chắc, điều này
cần đến một khả năng phi thường, thế nhưng ba người bọn họ ngay cả bản
thân đang ở chỗ nào còn không biết Trời đã lờ mờ sáng, có thể nhìn thấy
rõ những bông tuyết đang rơi lả tả.
Quỷ Nhãn Tam bắt đầu thấy bứt rứt không yên, cảm giác khó chịu lan khắp mình mẩy Phí liệt ma đã sắp
hết tác dụng Lão mù sau một hồi vất vả, những vết thương vừa khép miệng
đã lại vỡ ra, máu tươi lại tiếp tục thấm đỏ tấm áo bông dài Một bóng
hình trắng muốt yêu kiều bỗng xuất hiện ngay trong đoạn hành lang phía
trước, chính là Dưỡng Quỷ Tỳ.
Cô ta đã khoác lên một tấm áo
choàng bông màu trắng in hoa bạc dài chấm gót, trùm kín cả thân mình Khi nhìn thấy Lỗ Nhất Khí, trên khuôn mặt cô dùng dằng rất nhiều cảm xúc
phức tạp Một lát sau, từ trong tấm áo choàng thò ra một cánh tay trắng
như ngọc, nõn nà như ngó sen, hướng về phía Lỗ Nhất Khí vẫy vẫy Lỗ Nhất
Khí bèn áp sát lưng vào tường, đi về phía Dưỡng Quỷ Tỳ.
Quỷ Nhãn
Tam định lôi cậu lại, song vừa đưa tay ra, bỗng một cơn đau đớn kịch
liệt thấu tận tâm can ập tới khiến hắn phải khựng lại Lỗ Nhất Khí chắc
chắn rằng Dưỡng Quỷ Tỳ chắc chắn sẽ không giết cậu Nếu mục đích của cô
là giết, cho dù cậu không đi đến đó, cũng không thể thoát khỏi cô Trong
tình thế hiện tại, cô ta chỉ cần vẩy nhẹ tay cũng có thể giết chết ba
người lập tức.
Hơn nữa khi ở trong gian nhà chính, cô hoàn toàn
có thể lấy mạng của cậu và Quỷ Nhãn Tam, nhưng cô đã không làm như vậy
Từ trong tấm áo choàng bay ra một làn gió trắng toát, uốn lượn vài vòng
trong hành lang, khiến những viên gạch xanh nhô lên bỗng chốc đều gãy
cụt Khi làn gió trắng được thu về trong tay Dưỡng Quỷ Tỳ, thấp thoáng
trông như một dải lụa trắng muốt.
Lỗ Nhất Khí không cần phải dựa
lưng vào tường để đi nữa, mà cậu ung dung sải bước về phía Dưỡng Quỷ Tỳ
Quỷ Nhãn Tam và lão mù dìu nhau bám sát sau lưng cậu Kỳ thực Quỷ Nhãn
Tam muốn đi vượt lên trước Lỗ Nhất Khí, song lực bất tòng tâm, hắn không thể đuổi kịp Dưỡng Quỷ Tỳ chỉ tay vào đoạn hành lang phía trước, ở đó
có một quãng lượn vòng cung rất lớn.
Dưỡng Quỷ Tỳ lướt nhanh về
phía đó như một cái bóng, những viên gạch xanh nhô lên nháy mắt đều gãy
rời, đoạn đường trước mắt đã trở thành một hành lang bình thường tuy
không bằng phẳng cho lắm Lỗ Nhất Khí dắt theo Quỷ Nhãn Tam và lão mù
xiêu vẹo bước theo Dưỡng Quỷ Tỳ đã biến mất, những viên gạch xanh phía
trước vẫn còn nguyên chưa bị gãy.
Chính là ở chỗ này! Lỗ Nhất Khí lần mò tìm kiếm một lát, đã phát hiện có một cửa ra bí mật trông giống
hệt như vách tường Họ băng qua cửa, chui qua một bụi sơn trà cao lớn rậm rạp, thoát ra ngoài Vừa bước ra, họ lập tức nhìn thấy bức chiếu bích
thứ ba có đặt bức tranh thuỷ ngân Nam Từ Họ đi vòng qua chiếu bích, bước vào trong vòm cổng.
Họ đã nhìn thấy cánh cổng chính của trạch
viện Các nút ở đây đều chưa kịp bố trí lại Đã sắp ra tới cổng rồi Lỗ
Nhất Khí đột nhiên khựng lại Bên ngoài cổng có một cảm giác rất bất
thường, song lại rất quen thuộc Từ khi bước chân vào toà trạch viện, cảm giác này đã rất nhiều lần xuất hiện trong cậu Đó là nguy hiểm, là sát
khí.