Lời Nguyền Lỗ Ban

Chương 16 : Thuyền đỗ cửa

Ngày đăng: 22:27 19/04/20


Mới hơn một phút trôi qua mà bốn người bọn đều cảm thấy lâu như hàng thế kỷ Một tràng những

tiếng rung bỗng bật lên rào rào như mưa lớn - Tổng huyền* động rồi, tan

rã hết rồi! – Lão mù lẩm bẩm *Tổng huyền, tức phần dây lò xo khống chế

rất nhiều tầng nút lẫy, cũng là bộ phận trung tâm khống chế toàn bộ khảm diện.



Sau mưa lớn là cuồng phong, những tiếng rú rít bắt đầu dậy lên từng đợt - Ám thanh tử*, hắc cống tử** đều nhả cả rồi! – Lão lại

lẩm bẩm * Ám khí kích cỡ nhỏ như phi tiêu, phi đao, tật lê, đinh, kim…

** Ám khí kích cỡ lớn như giáo mác, phi thương, đá tảng, lao, côn gậy…

Kỳ thực, nếu lão không nói, Lỗ Nhất Khí cũng đã nhìn thấy rõ.



Từ

dưới mái che cúa hai bức chiếu bích phóng ra hàng loạt những ám khí như

tên, phi tiêu, giáo mác, còn kèm thêm hai hàng hoả tiễn, vài chục ngọn

lửa chiếu sáng rực khoảng đất trống trải phía trước cổng chính Hướng bắn của tên, phi tiêu, giáo mác rất loạn xạ, không theo một quy luật nào,

chỉ lác đác vài cái lao về phía Lỗ Thịnh Hiếu và Quỷ Nhãn Tam, song đều

bị Vũ Kim Cương cản lại.



Sau cuồng phong, tiếp tục đến sấm sét

nổi lên, vọng đến một tràng những tiếng nổ đùng đoàng vang dội, Lỗ Nhất

Khí nhìn thấy toàn bộ phần mái của hai bức chiếu bích kỳ dị đang đổ sập

xuống Lão mù kêu lên: - Thế nào rồi? Thế nào rồi? Cửa mở rồi phải không? Lỗ Nhất Khí cười thầm nghĩ bụng: “Thì ra cũng có những lúc chú không

biết được”, sau đó điềm đạm nói: - Mái che của chiếu bích sập hết rồi! - Phần dầm đua ra của mái che dài hơn và thẳng hơn so với mái hiên thông

thường đúng không? - Đúng vậy, cháu đã nói mà, phần mái che của chiếu

bích trông rất bất thường, đây chính là chỗ bất thường nhất.



-

Đây là kiểu mái kéo cung, nếu không phá được tổng huyền, cho dù đứng ở

góc độ nào trong phạm vi của nó, đều sẽ bị vật nhọn bắn trúng Cách thiết kế đến bác của cậu cũng không nhìn ra được, thực là cao minh, thực là

cao minh! Nói xong, lão mù bất giác đưa tay phải ra túm chặt lấy ống tay áo của Lỗ Nhất Khí, như thể một người rơi xuống nước túm được con

thuyền cứu mạng.



Lỗ Nhất Khí không dám cười nữa Lời nói của lão

mù đã cho cậu biết, đối thủ của họ quả thực vô cùng lợi hại Động tác của lão mù cũng vô tình khiến cậu ý thức được về trọng trách lớn lao của

mình Trong cậu bắt đầu xuất hiện cảm giác về một mối đe doạ rình rập và

cậu cũng ý thức được rằng, mối đe doạ chỉ vừa mới bắt đầu.



Lỗ

Thịnh Hiếu đã rút cây đục ra, đi về phía cánh nhạn mé phía tây của chiếu bích ma Trông bộ dạng của ông cũng đoán được, ông đang chuẩn bị phóng

cây đục tiếp tục phá tường, bởi lẽ cánh cổng vẫn chưa được mở Tuy nhiên, khi đã đứng trước phần tường cánh nhạn ông vẫn chưa hành động ngay, mà

ngẩng đầu nhìn về phía cánh cổng, rồi lại ngoảnh sang nhìn Lỗ Nhất Khí,

trong mắt ánh lên vẻ quyết đoán và kiên nghị của một tráng sĩ sẵn sàng

xả thân vì nghĩa.
thoáng ngạc nhiên Lỗ Thịnh Hiếu vội hỏi: - Có chuyện gì vậy? - Không có

gì đâu, chắc là tại con căng thẳng quá! – Lỗ Nhất Khí đáp Lỗ Thịnh Hiếu

và Quỷ Nhãn Tam đi đầu tiên, hai người lại bước thêm hai bước vào bên

trong.



Lão mù tay vẫn bám trên vai của Quỷ Nhãn Tam, đi sát sau

lưng hắn Lỗ Nhất Khí đi sau cùng, không phải là cậu sợ, cũng không phải

cậu nhát gan, mà là vì ba người ở phía trước đã xếp thành một hình tam

giác ngược chắn hết đường, khiến cậu không có lý do và cũng không cần

thiết phải đi chen vào giữa họ Khi họ tiến thêm một bước nữa, thì trên

đầu bỗng nghe “phụt” một tiếng, trong nháy mắt lại thêm hai đĩa đèn dầu

nữa bật sáng, giống y hệt cặp đèn dầu ở cổng.



Chúng vụt sáng một

cách quá đột ngột, khiến hai người đi đầu giật bắn mình Toàn thân Quỷ

Nhãn Tam rùng mạnh một cái, khiến lão mù ở phía sau cũng lập cập theo

Bất động một lát, không có chuyện gì xảy ra, nên bốn người lại tiếp tục

bước về phía trước Khi bước được thêm năm, sáu bước, lại thêm một cặp

đèn dầu nữa bừng sáng trên xà nhà.



Lần này Lỗ Thịnh Hiếu, Quỷ

Nhãn Tam và lão mù không còn giật mình nữa, dường như họ đã đoán được

rằng chuyện đó sẽ xảy ra, bởi vậy họ gần như không có phản ứng Nhưng vào lúc đèn sáng lên Lỗ Thịnh Hiếu và Quỷ Nhãn Tam rảo một bước dài về phía trước, bước chân này rõ ràng có phần gấp gáp hơn những nhịp bước trước

đó… Lỗ Nhất Khí chỉ muốn cười, nét cười đã rạng ngời trên gương mặt cậu.



Cậu đã nhìn thấy một thứ ở phía trước Thứ đó, tựa như duyên phận trong kiếp trước, tựa như định mệnh trong kiếp này, tựa như thứ mà cậu vẫn không

ngừng tìm kiếm trong mơ Thứ đó, chính là một con thuyền! Một con thuyền

gỗ với cột buồm cao vút và cánh buồm căng lộng gió Nét mặt cậu càng bừng lên rạng rỡ Dường như cậu đã tìm thây chốn êm đềm nhất trong cuộc đời

mình.



Cậu thấy dường như mình đang áo chùng đai lỏng, khoác giỏ

ôm bầu, thung dung đẩy mái chèo trong gió nhẹ mưa bay Cậu muốn lao về

phía trước, giao sinh mệnh mình cho con thuyền nhẹ sắp rời bờ, băng băng rẽ sóng chốn mây ngàn, du ngoạn tới thiên khê Cậu đã đứng trên mũi

thuyền, cậu đã sắp tháo được dây neo, cậu đã hào hứng dâng tràn, chống

sào đẩy lái.



Chính trong thời khắc đó, thời khắc hạnh phúc nhất

trong cuộc đời cậu, một dải màu đỏ chói bỗng phủ nhòa đôi mắt, khiến cậu phải chớp vội vàng lại rồi lại mở mắt ra Và cậu nhìn thấy một thứ màu

đỏ sẫm đang nhỏ máu lay động giữa hai con mắt, lướt qua trên ấn đường

Thứ gì vậy? Một chiếc lưỡi! Là một chiếc lưỡi ròng ròng những máu!.