Lời Nói Dối

Chương 14 :

Ngày đăng: 12:09 19/04/20


Editor: Gà



Dù cô ta biết tất cả những gì Đỗ Hoành làm chỉ vì muốn chiều Đỗ Trình Trình thành đại tiểu thư kiêu căng bốc đồng, để cô bị chúng bạn xa lánh, vì tài sản nhà họ Đỗ, nhưng nhìn đến màn trước mắt này, cô ta vẫn cảm thấy chói mắt và ghen tỵ, ghen tỵ điên cuồng, ghen tỵ phát điên.



Cô ta chậm rãi đi đến trước mặt Đỗ Trình Trình, nhìn khuôn mặt chưa trưởng thành non nớt của cô, nếu như...... Nếu bây giờ có một chai a- xít sun-phu-rit phun lên mặt cô, sẽ có dáng vẻ gì? Cảnh đó nhất định rất thú vị phải không?



Cô ta dường như đã thấy a- xít sun-phu-rit lan tràn trên gương mặt rực rỡ này, nghĩ đi nghĩ lại lập tức nhếch môi cười, ánh mắt âm độc.



Vốn Đỗ Trình Trình nhắm mắt lại hưởng thụ Đỗ Hoành xoa bóp đột nhiên giật mình, đột nhiên mở mắt, chạm vào ánh mắt âm lãnh của Đỗ Nhược, bỗng giật mình, trong lòng chợt hoảng sợ, đối với Đỗ Nhược, theo bản năng cô cảm thấy nguy hiểm, mà tất cả những điều này, cũng bị Đỗ Hoành nhìn thấy.



Trong nháy mắt Đỗ Nhược che giấu cảm xúc trong mắt, nở nụ cười thanh thúy: "Chị lớn như vậy còn không biết gội đầu nha? Em đều tự mình gội đầu đấy!"



Từ trước đến giờ tính tình Đỗ Trình Trình thích mềm không thích cứng, trong nháy mắt đó cô bị ánh mắt ác độc của Đỗ Nhược làm kinh sợ, nhưng không khiến cô lùi bước, ngược lại lập tức kích thích kiêu ngạo của cô, trong nháy mắt khí thế ngang ngược kiêu ngạo được Đỗ Hoành và Đỗ Thành Nghĩa bồi dưỡng xuất hiện, trợn mắt, mang theo ba phần khinh thường ba phần chán ghét lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài!" sutucuoiga dieendaanleequuydonn



Đỗ Nhược bị ánh mắt Đỗ Trình Trình nhìn khiến cô ta tức giận đến phát run, lại là ánh mắt này, từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn dùng ánh mắt này nhìn cô ta, tựa như cô ta là thứ dơ bẩn gì, bất luận cô ta hãm hại cô thế nào, giành đồ của cô thế nào, trong mắt Đỗ Trình Trình cô ta vĩnh viễn đều ti tiện không lên được mặt bàn, ánh mắt cô nhìn cô ta vĩnh viễn đều như vậy, cô ta cũng là con của ba, cô ta cũng là con gái nhà họ Đỗ, tại sao cô dùng ánh mắt ấy nhìn cô ta!



Cô ta hận không thể đưa hai ngón tay ra móc mắt cô!



Cô sẽ dùng thủ đoạn như kiếp trước đối phó với Đỗ Trình Trình, muốn đánh cô rớt xuống cõi trần, trải qua chuyện bị ngàn người cưỡi vạn người sờ, sau này nhìn xem cô còn kiêu ngạo thế nào, cô ta không nhịn được muốn thấy cô từ trên trời rơi xuống đáy bùn, nghĩ đến tất cả mình đều đã nắm giữ trong tay, do sơ suất mới cho Đỗ Trình Trình cơ hội, cuối cùng không hại được Đỗ Trình Trình, lại khiến chính cô ta......




Khó trách lần đầu tiên thấy cô ta đã cảm thấy cô ta quái lạ rồi, tựa như tinh thần không bình thường, sợ rằng cô ta đã sớm hận cô, nếu như thế, tất nhiên mẹ cô ta cả ngày nói xấu sau lưng cô, mới có thể ảnh hưởng đến Đỗ Nhược, điều này nói rõ mẹ Đỗ Nhược cũng không phải thứ gì tốt.



Nghĩ vậy, Đỗ Trình Trình càng thêm cảm thấy may mắn khi còn bé cô không đồng ý cưới mẹ kế vào cửa.



Đỗ Nhược không nghĩ đến, bởi vì cô ta thất thường, khiến đáy lòng Đỗ Trình Trình không chỉ đề phòng cô ta, ngay cả người mẹ chưa xuất hiện của cô ta cũng khiến Đỗ Trình Trình cảnh giác.



Đỗ Thành Nghĩa thường xã giao bên ngoài, trong nhà chỉ có Đỗ Hoành, Đỗ Trình Trình và bà vú ba người ăn cơm, hiện tại cộng thêm Đỗ Nhược, đã thành bốn người.



Cơm nước xong Đỗ Trình Trình trở về phòng luyện đàn một tiếng, lại luyện tập vũ đạo cơ bản, sau đó an tĩnh ngồi ở bàn đọc sách làm bài tập.



Đỗ Nhược ngồi ở phòng khách đợi này nọ, muốn đợi Đỗ Thành Nghĩa trở về bày ra gương mặt phỏng đỏ cho Đỗ Thành Nghĩa nhìn.



Lúc ấy mặc dù cô kéo qua mức nóng nhất, nhưng nước phun ra chưa nóng ngay, thông thường sẽ có hai ba giây giảm xóc, nước chảy ra từ vòi hoa sen phát ra một chút nhiệt độ, mặc dù khiến mặt Đỗ Nhược nóng đỏ, nhưng vì sau đó bôi thuốc, cũng không bị hủy dung.



Bởi vì vết đỏ trên mặt, cô ta không dám đùa giỡn với tướng mạo của mình, không có vẽ vời trên mặt, nhưng không có nghĩa, cô ta sẽ không bày khuôn mặt nóng đỏ của mình ra cho Đỗ Thành Nghĩa nhìn, dù sao đi nữa, cô ta sẽ không thể làm mặt mình bị bỏng để hãm hại Đỗ Trình Trình đâu nhỉ? 



Cho dù Đỗ Thành Nghĩa thiên vị không tin, một lần không tin hai lần không tin, nhưng cô ta không tin, cô ta dùng cùng một phương thức đến năm lần mười lần, ông vẫn không tin.