Lời Nói Dối
Chương 19 :
Ngày đăng: 12:09 19/04/20
Quả thật dáng vẻ của cậu rất dễ đánh lừa người khác, có lẽ những năm qua sống khá tốt, khuôn mặt cậu không còn gầy như xưa, hơn nữa những năm nay được nhà họ Đỗ bồi dưỡng, dù về diện mạo hay phong cách đều vô cùng lịch sự tao nhã, vì đã tập võ từ nhỏ, cơ thể cậu cân đối, ánh mắt biết cười, nếu cậu nhìn bạn thì bạn sẽ bị thu hút, để bạn chủ động tiếp xúc với cậu, muốn xoa dịu vẻ u buồn nhạt nhòa nơi đáy mắt cậu.
Có lẽ có liên quan đến những việc mà cậu đã trải qua khi còn nhỏ, cậu che giấu tất cả mọi tối tăm dưới vẻ ngoài lịch thiệp, tạo cho người đối diện có cảm giác u buồn, rõ ràng nụ cười ấy ôn hòa đến thế.
Đỗ Nhược nhìn vẻ dịu dàng của Đỗ Hoành, đáy mắt ấm áp, làm người ta có thể chết đuối trong ấy, trong lòng chợt hốt hoảng, trái tim càng đập mạnh như nai con nhảy loạn, nhất thời nước mắt đọng dưới đáy mắt khiến tầm nhìn cô ta trở nên mờ ảo.
Cậu là vị hôn phu của cô ta, là người cô ta yêu, tại sao cứ luôn che chở cho ả tiện nhân Đỗ Trình Trình kia chứ? Cho dù vì để nuôi ả ta thành đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn không hiểu sự đời, nhưng cô ta cũng hận, cậu là của cô ta, cậu chỉ có thể đối xử tốt với cô ta thôi!
Cô ta đau lòng vô cùng, hận không thể nhào vào lòng Đỗ Hoành, khóc lóc kể lể mọi tủi nhục của cô ta với cậu, nhưng cô ta phải nhịn, bây giờ cô ta không thể, không thể để bí mật bị bại lộ trước mặt Đỗ Thành Nghĩa.
Nước mắt cô ta rơi không ngừng, yếu ớt lắc đầu: “Không, anh ơi, anh đã hiểu lầm em rồi, em không có, em không có!”
Đỗ Thành Nghĩa không có biểu hiện gì, nhẹ nhàng hỏi: “Ba cũng muốn biết tiểu Nhược đã làm gì Trình Trình rồi.”
Đỗ Nhược hoảng sợ, tuy kiếp trước cô ta ra tay hại chết Đỗ Thành Nghĩa, dù sau khi ông gặp chuyện không may thì ốm liệt giường, nhưng thật ra đáy lòng cô ta vô cùng sợ ông, mặc dù ông không biểu hiện ra, nhưng vẫn khiến cô ta áp lực.
Những chuyện kia cô ta tuyệt đối không thể nói ra được, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Đỗ Hoành, nhưng chuyện này do chính Đỗ Hoành khơi ra thì sao cậu có thể giúp cô ta? Nghe nói Đỗ Trình Trình bị bắt nạt, trong lòng cậu vô cùng tức giận, dù ánh mắt kia tràn ngập ý cười, nhưng nét cười không có chút độ ấm nào.
Đỗ Thành Nghĩa thấy cô ta không nói lời nào, chỉ khóc lóc, lại chậm rãi nói: “Nghe chủ nhiệm lớp Trình Trình nói gần đây con luôn đến lớp Trình Trình để tìm con bé phải không? Trình Trình đang bận rộn học tập cho thi cử, để chị con yên tâm học tập đi, không có chuyện gì thì không nên đến làm phiền chị.” Dừng một lát: “Thành tích học tập của con thế nào rồi? Tuy Gia Luân là trường quý tộc, chỉ cần có tiền thì có thể lên lớp, nhưng thành tích quá kém cũng sẽ bị buộc thôi học đó.”
Bọn họ không biết Đỗ Nhược đã trùng sinh, vỏ ngoài mười tuổi nhưng linh hồn đã hai mươi bốn tuổi, vốn đang sợ Đỗ Thành Nghĩa, nghe ông nói đến việc này, thì trong lòng càng căm hận Đỗ Trình Trình, lại là ả! Luôn là ả!
Đúng, đó là ngoài ý muốn, chẳng qua là một sự cố ngoài ý muốn thôi.
Vương Linh không ngừng thuyết phục bản thân.
Đã qua mười năm rồi, chuyện này sẽ không ai điều tra ra được, tất cả mọi người sẽ nghĩ nó là một sự cố ngoài ý muốn.
Bà ta dần bình tĩnh lại, nghĩ đến lời nói ác độc của con, trong lòng hoảng sợ, chẳng lẽ cách nghĩ này cũng di truyền sao.
Buổi sáng là lớp vũ đạo, phòng múa rất lớn, xung quanh được dán kính thủy tinh, giáo viên dừng huấn luyện một lát, để tiếp điện thoại được đặt bên cạnh cửa đang reo, bên trong là tiếng của bảo vệ gác cổng: “Có người tìm Đỗ Trình Trình của lớp cô.”
Chờ Đỗ Trình Trình làm xong một bộ động tác, giáo viên vũ đạo mới gọi Đỗ Trình Trình: “Đỗ Trình Trình, phòng bảo vệ nói có người tìm em...em đi xem xem có phải người nhà tìm không.” Vì giáo viên rất yên tâm với Đỗ Trình Trình, nên không dặn dò gì nhiều.
Đỗ Trình Trình hơi nghi ngờ, nhưng vẫn ra ngoài.
Lúc này tất cả các lớp đều đang học, mọi lớp học đều đã khép cửa, trừ lớp học ngoài trời ra, bình thường sẽ không cho phép người ngoài dự thính, trong hành lang yên lặng, cũng không có ai.
Chạy đến phòng bảo vệ, trong phòng chỉ có một chú bảo vệ.
“Chú bảo vệ ơi, chú nói có người tìm cháu, là ai vậy ạ?”
Bảo vệ chỉ vào một người phụ nữ mặc áo khoác len dài màu xám tro đứng cách cửa điện tử hơn mười mét, rồi nói: “À, bên kia kìa!”