Lời Nói Dối
Chương 33 :
Ngày đăng: 12:10 19/04/20
Editor: Gà
“Ặc......” Đỗ Thành Nghĩa dở khóc dở cười:“Tiểu Nhược không phải đến thời mãn kinh, em mới mười tuổi, con xem ở đây viết, thời mãn kinh phải ba mươi tuổi mới bắt đầu.”
Đỗ Trình Trình quệt mồm không nói thêm gì nữa.
Cô thật sự rất không thích Đỗ Nhược, không hiểu tại sao cô ta luôn đối nghịch với cô.
Tâm tư của con gái đều viết hết trên mặt, sao Đỗ Thành Nghĩa không hiểu, chỉ vì ông thân là ba ruột của Đỗ Nhược, có trách nhiệm và nghĩa vụ dạy dỗ cô ta: “Em là em con, các con có liên hệ máu mủ, vốn nên là người thân cận nhất, con cũng sẽ không cô đơn, tương lai cũng có thể giúp đỡ con.”
“Nhưng con không cô đơn, con có ba, còn có anh, trong trường học còn có bạn tốt, còn có rất nhiều bạn học và thầy cô, hơn nữa có anh giúp đỡ con.” Vẻ mặt Đỗ Trình Trình khổ não: “Ba, con...... Thôi, chỉ cần em ấy không gây chuyện với con... con cũng sẽ không so đo với em ấy.”
Trong đầu cô đột nhiên toát ra hình ảnh cô ta biến thành giống bà nội, Đỗ Nhược la lối om sòm rồi phun nước miếng gây gổ, mày thanh tú nhíu lại, cảm thấy vô cùng đáng sợ.
“Nhưng mỗi ngày lúc con làm bài tập, hai người đều mở âm thanh rất to, dù đóng cửa sổ còn có thể nghe, làm con không thể làm bài tập được.”
“Chuyện này ba sẽ nói với bà nội con.” Ở trước mặt trẻ con, ông không thể nói mẹ mình không đúng, cha mẹ là thầy cô của con cái, nếu cha mẹ không nhận thức được hành vi của mình, tương lai sẽ khiến con cái bị ảnh hưởng nhất định, bọn chúng sẽ bắt chước hành động của cha mẹ.
“Dạ, được rồi.” Đỗ Trình Trình miễn cưỡng tiếp nhận.
Cuộc sống của cô đang yên ổn hạnh phúc, đột nhiên xuất hiện hai món hàng ồn ào này, quả thật khiến cô cảm thấy thật khó khăn, đặc biệt hai con hàng này luôn gây phiền phức cho cô.
Vốn mỗi ngày Vương Linh đều đến trường học đón Đỗ Nhược, thuận tiện đưa cô mấy thứ này nọ, cũng bắt đầu hoàn toàn biến mất sau khi bà cụ đến đây hai ngày trước, không xuất hiện nữa, cuối cùng đã yên tĩnh.
Bởi vì ý thức mình phụ thuộc vào Đỗ Hoành, cô bắt đầu đặt tinh lực vào việc học và kết bạn, trong lớp toàn bạn học từ vườn trẻ lên, sau này mặc dù bởi vì thành tích lên xuống, có thay thế riêng, nhưng phần lớn đều không thay đổi, trong đó bạn tốt nhất, đương nhiên thuộc về Phùng Gia Thụ.
Cô và Phùng Gia Thụ vừa vặn là trưởng lớp và lớp phó, bình thường cần phải hợp tác rất nhiều, Phùng Gia Thụ bướng bỉnh khó tính, trong lớp chỉ lắng nghe một mình Đỗ Trình Trình, cho nên mặc dù hai người luôn ầm ĩ, cãi nhau, nhưng có lúc rất giống thanh mai trúc mã oan gia hoan hỉ như vậy, quan hệ thân mật, hơn nữa hai người chỉ gây gổ chứ không thật sự cãi nhau, ầm ĩ chưa đến ba phút, lại nói chuyện với nhau, chủ yếu là Phùng Gia Thụ tìm cô nói chuyện, mà Đỗ Trình Trình cũng chưa từng để bụng chuyện bọn họ cãi nhau.
Phùng Gia Thụ vừa thông minh, lại háo thắng, thành tích luôn vững vàng chiếm vị trí đầu tiên của lớp, mấy ngày nay cô có nhiều vấn đề không hiểu, đều đến tìm cậu ta, bị cậu ta bắt bẻ đến đắc ý, cái đuôi cũng sắp vểnh lên trời rồi, trên mặt là vẻ không ai bì nổi, nhưng lại không nhịn được tươi cười, sau đó lại nghiêm mặt giả vờ dáng vẻ rắm rất thúi: “Đề đơn giản như vậy cũng không biết, nhìn đây!”
Đỗ Trình Trình nhìn dáng vẻ đáng ăn đòn của cậu ta thì hận nghiến răng, ngẩng đầu lên nói: “Tớ đến hỏi cô vậy!”
“Aiz aiz aiz!” Phùng Gia Thụ vội vàng kéo cô, kiêu ngạo bĩu môi nói: “Đùa với cậu một chút không được à? Thật nhỏ mọn, chưa từng thấy ai hỏi bài người khác mà thái độ kiêu ngạo như vậy.”
Đỗ Trình Trình hất cằm đắc ý hừ nhẹ một tiếng, để sách xuống: “Nói mau!”
Hai đứa bé ngồi yên đầu chạm đầu, cùng nhau thảo luận bài tập, bạn học trong lớp cũng biết tình cảm lớp trưởng và lớp phó tốt, thậm chí nói giỡn: “Lớp phó, có phải cậu thích đại lớp trưởng của lớp ta không?”
Phùng Gia Thụ nghe thế, mặt đỏ lên, cũng không phản bác, nhìn Đỗ Trình Trình, nghễnh đầu, như khổng tước nhỏ vừa xấu hổ vừa căng thẳng.
Ngày thứ hai, trên mắt Phùng Gia Thụ treo thêm hai con mắt gấu mèo đen nhánh 0.0 đến trường, trên tay bó thạch cao có một khối vải trắng đeo trên cổ, mặt u ám.