Lời Nói Dối
Chương 37 :
Ngày đăng: 12:10 19/04/20
Editor: Gà
Thật ra thì vốn không nghiêm trọng như thế, nhưng lúc Hồ Mộng Đình nằm dưới đất, Đỗ Nhược tự tiện di chuyển cô ta, còn nâng nửa người trên của cô ta lên, hơn nữa sau đó chợt buông cơ thể cô ta xuống, mặc dù được Đỗ Trình Trình tiếp được, nhưng vẫn khiến vết thương nghiêm trọng hơn.
Đỗ Trình Trình nghe bác sĩ nói xong cũng chán nản, tựa vào vách tường, cả người rét run từng đợt, hôm nay gặp phải chuyện vượt xa nhận thức của cô, cô không hiểu trên đời này tại sao có thể có loại người ác độc đến trình độ này, chơi một cái là một cái mạng, năm nay Đỗ Nhược mới mười tuổi, vậy mà có thể ra tay ác độc như vậy.
Cô hầu như đã xác định, Hồ Mộng Đình bị chính Đỗ Nhược đẩy xuống.
Bà Hồ chợt vọt đến chỗ Đỗ Trình Trình, khóc tiến lên đánh cô: "Là mày! Làm sao lòng dạ mày lại ác độc như vậy, hai đứa là bạn học mà, sao mày có thể đẩy con bé xuống, mày bồi thường cho con gái tao đi, đồ táng tận lương tâm!"
Không phải chuyện mình làm, cô sẽ không nhận, nên vội vàng tránh ra, trốn sau lưng ba, khuôn mặt nhỏ nhắn thắt chặt vô cùng nghiêm túc nhìn bà Hồ: "Không phải cháu làm, cháu không đẩy cậu ấy!"
Tất cả nắm đấm của bà Hồ đều đánh vào người Đỗ Thành Nghĩa, nếu tính tình đứa trẻ đó khôn khéo, thì giờ phút này cũng biết tránh trước, Đỗ Trình Trình cũng tránh không để bà Hồ đánh trúng, nhưng cô lại không chịu rời đi, nhất định phải rửa sạch cho mình mới chịu tránh ra, nhưng lúc này bà Hồ đã cho rằng do cô, đâu còn nghe lọt: "Em mày tận mắt thấy, chẳng lẽ em mày còn có thể đổ oan cho mày sao?"
"Bây giờ nói những thứ này cũng không có tác dụng, bây giờ nên đợi bác sĩ ra nói sao đã, con bé ở bên trong, ồn ào ảnh hưởng đến bác sĩ làm giải phẫu." Đỗ Thành Nghĩa nói một câu khiến bà Hồ an tĩnh lại, nhưng ánh mắt vẫn như đao khoét trên người Đỗ Trình Trình.
Đỗ Thành Nghĩa vội vàng bày tỏ, tất cả tiền chữa bệnh cho Hồ Mộng Đình sẽ đều do ông bỏ ra.
"Vốn chính là các người phải bỏ ra!" Ánh mắt bà Hồ hận không thể ăn quách hai cha con này: "Nếu không phải con gái ông yêu tinh hại người, sao con gái tôi sẽ ở trong bệnh viện, nếu có chuyện gì, đừng mơ tôi sẽ bỏ qua cho mấy người!"
Ông biết cô bị dọa, nhưng dù có kiên cường mấy, cũng chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi.
Ông vỗ đầu cô: "Không có chuyện gì, bạn ấy sẽ mau khỏe mạnh, có ba ở đây, Trình Trình đừng sợ."
Mũi Đỗ Trình Trình cay xè, cúi đầu, từng giọt nước mắt nóng rực rơi lên mu bàn tay.
Lúc này bệnh viện đã yên tĩnh, sắc trời bên ngoài đã được sơn một lớp màu đen kịt, chỉ còn ráng chiều vẫn lóe lên trong thành phố, mang đến cho đêm như mực một chút ánh sáng.
Ngực cô như bị chặn bởi một tảng đá lớn, không có nơi để trốn, lần đầu tiên nếm thử tư vị trăm miệng không thể bào chữa.
Thầy không tin cô, các bạn học cũng đều nói do cô đẩy, ngay cả ba cũng không để cô báo cảnh sát, không tin lời cô nói, cô dùng tay áo lau khô nước mắt, ánh mắt như sương mù trầm lặng được nước trong gột rửa, cô ngẩng đầu lên uất ức nhìn ba: "Ba, con thật sự không đẩy cậu ấy."
Cô vẫn lặp lại câu nói này, dù tất cả mọi người đều không tin cô.
Trái tim Đỗ Thành Nghĩa khô khốc, ôm đầu cô vào vòm ngực rộng: "Ừ, ba biết Trình Trình không đẩy bạn, Trình Trình là đứa trẻ ngoan, ba tin con!"
Nước mắt Đỗ Trình Trình như vỡ đê, nằm trong lòng Đỗ Thành Nghĩa đè nén tiếng khóc, nước mắt thấm vào áo chạm đến tay ông, khiến da ông như bị thắt chặt lại, tiếp đó trái tim cũng nóng bỏng đến đau rát.