Lời Nói Dối

Chương 41 :

Ngày đăng: 12:10 19/04/20


Editor: Gà



Bài viết trên Internet đã lên đến trên trăm trang rồi, các diễn đàn thảo luận lần lượt mở ra, tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ, đây thật sự là chuyện mà một đứa bé mười tuổi làm sao? Giết một bạn học vô tội rồi giá họa cho người chị khác mẹ của mình?



Này, đây là trạch đấu phiên bản đời thực sao?



Càng nhiều người không tin một cô gái nhỏ mười tuổi thật sự sẽ ác độc như thế, chắc chắn sau lưng có người xui khiến ả làm vậy, người xúi giục ả không cần phải nói, nhất định là mẹ ruột ả—— Vương Linh.



Sức chiến đấu của cộng đồng mạng rất cao, rất nhanh, các thông tin của Vương Linh đều bị đào lên.



Đầu tiên là thông tin và hình ảnh về Vương Linh, trong đó có tuổi tác, ngày tháng năm sinh, một ít lý lịch, sau đó đột nhiên có một dân mạng nói: Ah? Hình như người phụ nữ này là đồng nghiệp trước kia của tôi, công tác ở công ty XX, là là trợ lý của ba Đỗ Trình Trình.



Sặc!



Chẳng lẽ người phụ nữ này là tiểu tam [1]?



[1] tiểu tam: Chỉ người thứ ba xen vào chuyện tình cảm giữa hai người



Từ trước đến nay các cha chú rất thích bát quái, ví như trước đây có một đôi cẩu nam nữ đè nhau làm chuyện XXOO trong phòng vô trùng của nhà máy chế dược Hercules, sau đó đã bị dư luận và thế giới nhiệt tình đào khoét ra đám tham ô từ dưới đáy lên.



Mọi người lại suy đoán, hiện nay Đỗ Nhược đã mười tuổi, nói cách khác, vào mười năm trước bà ta đã bò lên giường Đỗ Thành Nghĩa, mà mười năm trước, Đỗ Thành Nghĩa đã kết hôn, nhưng năm đó bà ta cũng là đồng nghiệp của người ta, mười năm trước Vương Linh từng quyến rũ Đỗ Thành Nghĩa, không may vợ Đỗ Thành Nghĩa đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn qua đời, không bao lâu bà ta cũng từ chức, bỗng nhiên bà ta được Đỗ Thành Nghĩa bao nuôi, sinh ra đứa con gái, nhìn dáng dấp thanh thuần của bà ta năm đó, thật sự nhìn người không thể nhìn bề ngoài.




Trong lòng Vương Linh giật mình, hồi phục sự sợ hãi từ đáy lòng, cố trấn định nói: “Em đi ra ngoài đổi gió, thay đổi không khí một chút, hôm nay vừa trở về, sao thế?”



“Mười năm trước......”



“Thành Nghĩa, anh nói gì? Em nghe không rõ.” Đỗ Thành Nghĩa vừa mới mở lời, một sự khủng hoảng chạy qua đại não của Vương Linh, tay bà ta đã run lên, giọng nói cũng hơi thay đổi, nhưng bà ta không nhận ra: “Có thể nói lại một lần nữa không?”



Hình như làm vậy, bà ta mới có thể tỉnh táo hơn chút ít.



“Mười năm trước cô đưa Vĩ Đồng đến công trình gia dụng Thành Nghĩa bây giờ là đường Nam Khê để khảo sát, lúc ấy bên cạnh cô ấy ngoài cô ra thì còn ai nữa?” Giọng nói Đỗ Thành Nghĩa trầm thấp ẩn chứa dòng nước ngầm.



Vương Linh hốt hoảng cười một tiếng, tự nói với bản thân phải bình tĩnh lại, cười nói: “Chuyện mười năm trước sao em còn nhớ rõ được?” Bà ta cố ý buông lỏng thử dò xét hỏi: “Thành Nghĩa, sao anh lại hỏi chuyện này? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”



“Không có gì, chỉ hỏi vậy thôi. Mười năm trước, tốt nhất cô nên suy nghĩ kỹ lại, lúc Vĩ Đồng xảy ra tai nạn, bên cạnh cô ấy ngoài cô ra thì còn ai?”



Vương Linh thở dài, giọng nói dễ nghe cũng chậm lại, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ: “Mười năm trước...... Em nghĩ, thật sự quá lâu rồi.” Quả thật quá lâu rồi, ngoài việc nhớ bà ta đẩy cô ấy xuống, sau đó bà ta vội vã rời đi vì muốn tạo ra chứng cứ ngoại phạm cho riêng mình, nên rất nhiều chi tiết bà ta đã không còn nhớ rõ, dù sao bà ta đã hả hê mười năm.



Đỗ Thành Nghĩa lật tư liệu về hiện trường tai nạn năm đó, giọng nói không lộ vui buồn: “Không sao, cô suy nghĩ kỹ một chút, nghĩ ra điều gì thì báo cho tôi biết.”



Vương Linh đè dự cảm xấu trong lòng xuống, cân nhắc nói: “Em chỉ nhớ lúc Trần tổng xảy ra chuyện thì em đang khảo sát phía dưới, về việc bên cạnh Trần tổng có người không...... Hình như là vài công nhân công trường, trên đầu bọn họ còn đội nón an toàn, nhiều năm như vậy, em hoàn toàn không nhớ nổi bọn họ.” Bà ta cười khan, giọng nói dịu dàng: “Thành Nghĩa, chuyện đã qua nhiều năm như thế, làm sao đột nhiên anh lại hỏi đến vậy?”