Lời Nói Dối

Chương 43 :

Ngày đăng: 12:10 19/04/20


Editor: Gà



Cho dù xã hội có phê phán Đỗ Nhược hay không, hay thiên về xu hướng chế tài giáo dục, những thứ này đều không liên quan đến Đỗ Trình Trình, cô đang phải trải qua một vụ kiện tụng, mà hai bên đang tranh giành quyền giám hộ cô.



Đối với hình và video Đỗ Trình Trình bị ngược đãi, cho dù Đỗ Thành Nghĩa và Đỗ Trình Trình có đồng ý hay không, thì quyền nuôi dưỡng cô vẫn bị tranh đoạt, mà từ đầu đến cuối, ông ngoại chỉ xuất hiện một lần, ngoài ra đều do luật sư và bà ngoại ra mặt.



Ánh mắt bà ngoại phức tạp khiến cô nhớ lại lúc còn nhỏ đã nhìn thấy ông ngoại và bà ngoại, gặp nhau thế nào thì cô thật sự đã quên, nhưng ánh mắt bà ngoại vô cùng bi thương và ánh mắt ông ngoại nghiêm túc lạnh lùng lại như một dấu ấn khắc sâu vào tâm hồn bé nhỏ của cô, đã nhiều năm không đến nhà ông ngoại, cô nghĩ rằng cô đã hoàn toàn không nhớ rõ họ nữa, nhưng khi thấy bi thương và đau lòng trong ánh mắt từ ái của bà ngoại lần thứ hai thì tấm màn phủ đầy bụi của tuổi thơ lại được vén lên, in trong tim cô rõ ràng như vậy, thậm chí cô không biết nên bước lên nói gì, chỉ muốn né tránh ánh mắt ấy, nặng nề khiến cô không thở nổi.



Cô không biết rốt cuộc như thế nào, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao ngôi nhà cô hạnh phúc sống hơn mười năm đột nhiên không còn là nhà mình nữa, mình phải đi đến một gia đình xa lạ khác để sống, những người thân kia toàn bộ đều là người xa lạ.



Ở đây bà nội Đỗ đang dùng giọng nói the thé mắng, mắng mẹ Đỗ Trình Trình chết chưa hết tội, do trời cao có mắt: “Ở cổ đại một đứa bất kính với cha mẹ chồng như vậy đã bị thẳng tay đánh đến chết cũng không ai nói, tôi đánh cháu gái tôi thì thế nào? Dạy dỗ cháu gái mình cũng không được hả? Người ngoài như mấy người có tư cách gì đến quản nhà tôi?”



Từng câu, từng chữ, như một ma chú chui từ tai Đỗ Trình Trình rồi vào đầu óc của cô, tất cả mọi thứ trước mắt đều như chậm lại, toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng chửi rủa của bà nội Đỗ không ngừng quanh quẩn, cộng thêm nét mặt dữ tợn của bà ta.



Luật sự của ông ngoại đang nói gì đó, miệng đóng lại rồi mở ra, cô đã hoàn toàn không nghe rõ bọn họ đang nói gì, tất cả như một vở hài kịch hoang đường.



Mười hai tuổi, nói cách khác cả năm đều như một vở hài kịch, hoang đường không kềm chế được, buồn cười là cô đóng nhân vật chính trong vở kịch này, cô đột nhiên có thêm một ý nghĩ hoang đường, nếu trong tay có một chiếc điều khiển ti vi, có thể ấn vào nút tạm ngừng, tất cả mọi thứ có thể dừng lại ở đây, sau đó ấn vào nút tua ngược, cô lại trở về một năm trước, lúc ba vẫn chưa đón em gái về nhà, ông bà nội vẫn chưa vào thành phố, cô vẫn là một công chúa nhỏ vui vẻ hồn nhiên.


Đây là một loại trạng thái rất kỳ diệu, trạng thái này như kéo dài rất lâu, hoặc chỉ như giằng co khoảng một giây, cô từ trạng thái linh hồn rời khỏi thể xác về lại với thế giới huyên náo này.



Cô nhìn bà nội vẫn đang không ngừng hùng hổ la hét ầm ĩ lớn tiếng nhất, như một sửu nhi đang tỏ vẻ khoa trương làm trò trong ca kịch, khó xem như thế.



Ngay cả luật sư của ông ngoại cũng đẩy kính mắt rồi im lặng, tất cả mọi người nghĩ rằng cho dù như thế nào, cô bé gái này vẫn sẽ được tòa xử giao quyền cho ba cô, nhưng cuối cùng cô lại nhìn quan toà nói: “Chú quan toà, con đồng ý sống cùng với ông bà ngoại.”



Đỗ Thành Nghĩa và Đỗ Hoành khó tin nhìn cô, có thể thấy rõ bi thương trong mắt.



“Trình Trình, con có biết mình đang nói gì không?” Ông lo lắng nhìn quan toà: “Quan toà, con bé bị dọa, con bé không biết mình đang nói gì đâu, ngài mới vừa thấy, con bé không muốn rời nhà, tôi là ba của con bé, tôi có đủ năng lực cung cấp cho con bé cuộc sống đầy đủ, có thể chăm sóc tốt cho con bé!”



Đỗ Hoành sửng sốt hồi lâu, vẻ khiếp sợ trong mắt không hề rút đi, nếu nói khiếp sợ, chi bằng nói là bị vứt bỏ, cậu như con sói bị bạn đồng hành vứt bỏ, ánh mắt sắc bén như thủy tinh trong suốt, bất ngờ bị một đấm khiến nó vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, chỉ còn lại trống rỗng và hoang mang.



“Tại sao?” Ngón tay cậu khảm sâu vào vai Đỗ Trình Trình, dường như muốn bóp nát cô: “Trình Trình, tại sao?”



Đỗ Trình Trình bị đau, chỉ ôm lấy Đỗ Hoành, ánh mắt lại nhìn ba, trong suốt như vậy, nhưng chỉ đang che đậy một lớp sương mù không thể xóa sạch được mà thôi.



Cô nói: “Ba, đây chính là bạn mà ba tìm cho con chơi cùng.”