Lời Nói Dối

Chương 45 :

Ngày đăng: 12:10 19/04/20


Editor: Gà



Trong trí nhớ của Đỗ Trình Trình, khi lần đầu tiên đến nhà ông ngoại, mặc dù cô sớm đã biết, nơi ông ngoại sống, phải mất hơn một tiếng đi đường, nhưng trong ấn tượng của cô, thì xa xôi như cách một khoảng trời. Nhà ông ngoại không xa hoa như nhà cô, có thể nói là cũ kỹ và nghiêm trang. Dùng từ nghiêm trang để hình dung ngôi nhà, có lẽ rất kỳ lạ, nhưng cô có cảm giác như thế, dây leo xanh bò đầy tường, thẳng tắp như hàng rào bảo vệ, một khu dân cư toàn màu xanh, nhà Đỗ Trình Trình cho người ta cảm giác như khu biệt thự được hiện đại hóa, còn nhà ông ngoại cho người ta cảm giác như một tòa lâu đài cổ lâu năm.



Cô lo lắng theo sát phía sau tài xế, đeo cặp, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trên thực tế hai tay bỏ trong túi đã siết chặt lại với nhau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.



Lúc tòa quyết định cô phải rời khỏi nhà, đến nhà ông ngoại, nhìn bà nội ầm ĩ ồn ào, nhức đầu chỉ muốn trốn tránh bà cụ, lúc ấy thật sự cảm thấy có vài phần thả lỏng, nhưng giờ phút này cô chỉ muốn chạy trốn, trước mắt là nơi xa lạ, cô thật sự sâu sắc cảm nhận được, nơi này đối với cô, chỉ là một nơi lạ lẫm mà thôi.



Cô muốn về nhà.



Tài xế mở cửa sắt ra, đập vào mắt chính là các chậu hoa sứ men xanh, trong góc tường còn trồng những loại cây lớn, dây leo gắn với một mảnh ớt đỏ và điều, như một điểm nhấn cho màu xanh đậm của dây leo, óng ánh trong suốt, như cây thù du. Cô đi theo sau tài xế, lo lắng thấp thỏm đi vào, thấy ông ngoại đang ngồi trên ghế sa lon im lặng đọc báo, còn bà ngoại đang bưng mâm trái cây ra ngoài.



Bà ngoại thấy cô ngơ ngác thì cười: "Đến rồi? Đến đây ăn chút trái cây, ông ngoại con đã chờ con từ rất sớm đó." Giọng nói quen thuộc tựa như người thân đã sống cùng nhau rất lâu.



Ông ngoại ngẩng đầu khỏi tờ báo, ánh mắt phức tạp đến nỗi khó có thể dùng lời để diễn tả được. Ông cụ quét mắt nhìn ghế sa lon bên cạnh: "Để cặp xuống, ngồi đi."



Bà ngoại vỗ vai ông ngoại: "Nghiêm túc như vậy làm gì? Đừng dọa con bé." Rồi nói với Đỗ Trình Trình: "Ông ngoại con đã đợi con từ sớm, phòng con do chính ông ấy tự mình giám sát người bố trí, con ngồi ăn chút trái cây đi, một lát đến phòng con xem một chút, có đồ vật gì cần mua, thì nói với bà." Lúc này một bảo mẫu nữ hơn 40 tuổi đi ra từ phòng bếp, trong tay bưng một ly nước trái cây vừa mới ép. Nhìn thấy Đỗ Trình Trình thì tươi cười, cầm lấy cặp sách trong tay cô, đưa nước trái cây cho cô: "Vị này là Trình Trình, bà ngoại cháu biết cháu sắp đến, luôn nhắc đến cháu. Uống nước trái cây giải khát nào."
Ngày xưa nếu muốn kết hôn, rất xem trọng những vật này, nhưng cuối cùng vẫn vô ích.



Bà ngoại cười cười, đôi mắt chợt đỏ.



Đỗ Trình Trình nhìn theo giá sách thấy trên ô vuông bên cạnh có tấm hình của một thiếu nữ mặc áo hồng, cô gái khoảng hai mươi tuổi, tóc tết đuôi ngựa, đôi tay chồng lên nhau đặt phía trước, đứng ở đường mòn trong rừng, sau lưng là cây cối xanh ngát, đôi mắt vô cùng sáng, nét mặt cong cong, nở nụ cười rực rỡ. Cô gái trong hình thật sự rất đẹp, cho dù bây giờ nhìn, cũng không nhịn muốn khen ngợi một câu.



"Đây là hình lúc mẹ con hai mươi tuổi." Bà ngoại nhẹ nhàng chạm vào gương mặt trong bức ảnh, rồi nhìn về phía cô, dường như nhìn thấy thiếu nữ của năm đó.



So sánh Đỗ Trình Trình với thiếu nữ trong hình, tựa như trẻ hơn một chút, đã không còn nét mặt núc ních của trẻ con, mi dài mắt sáng.



Trong lòng cô khẽ thở dài, quay đầu ánh mắt lấp lánh hỏi bà ngoại: "Đây là phòng của mẹ phải không ạ?" Bà ngoại sững sờ, nhẹ nhàng vuốt đầu cô cười nói: "Đúng vậy, đây chính là phòng của mẹ con." Nụ cười của bà ngoại dần dần có chút chua xót: "Mẹ con sống ở đây hơn hai mươi năm, sau đó, bỏ trống như vậy, nhiều năm rồi, ông ngoại con cũng không chịu sửa sang lại."



Đỗ Trình Trình do dự không biết có nên đổi phòng không, thôi không cần vậy. Nhiều năm rồi, nhưng phòng vẫn còn tốt, bên trong cái gì mẹ cũng cất giữ, có thể thấy ban đầu tình thương của ông bà ngoại với mẹ rất sâu đậm, cũng khó trách sau khi mẹ chết, ông ngoại hận ba, rõ ràng ở cùng một thành phố, nhưng đã nhiều năm mà chưa từng liên lạc, nếu không phải lần này cô bị bạo lực gia đình đến mức gây sự chú ý của truyền thông, khiến ông ngoại biết, thì có lẽ ông cụ vẫn sẽ không xuất hiện trước mặt cô và ba.



Từ đầu đến cuối ông ngoại luôn cảm thấy, ba đã bắt cóc con gái của bọn họ, hại chết con gái họ