Long Đồ Án

Chương 1 : Bé tròn cơ trí

Ngày đăng: 12:14 30/04/20


Người giơ

tay nói “biết” lại chính là Tiểu Tứ Tử, mọi người sau khi sửng sốt hồi

lâu, đều dùng một loại ánh mắt vô cùng phức tạp mà nhìn bé.



Công Tôn khều khều bé, xác định là bé đang tỉnh chứ không phải ngủ mê, liền hỏi: “Tiểu Tứ Tử, con biết cái gì a?”



Tiểu Tứ Tử

chớp chớp mắt: “Chính là, cái người kia kìa, lừa Bạch Bạch đến tìm Kim

Kim, thế nhưng sau khi tìm được rồi lại đột nhiên muốn giết Kim Kim, lại còn chuẩn bị rất đầy đủ nữa, có phải không a?”



Mọi người có chút bất ngờ mà nhướng mi một cái —— Uy! Thứ tự cũng rất rõ ràng nữa đó!



“Vậy con biết cái gì?” Công Tôn liền hỏi.



“Bởi vì Bạch Bạch không phải là đi một mình a!” Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ Triển Chiêu lại

chỉ chỉ Âu Dương Thiếu Chinh: “Hai thúc ấy cũng đi nữa!”



Mọi người nhìn nhau một cái, đơn giản mà nói thì đúng là có chuyện như vậy, thế nhưng ….



Bao Chửng

chỉ chỉ Triển Chiêu lại chỉ chỉ Âu Dương Thiếu Chinh, hỏi: “Ý cháu là,

đối phương muốn giết Đàm Kim là bởi vì hai người bọn họ, hay mà vì một

trong hai người bọn họ?”



Tiểu Tứ Tử chỉ ngay sao Âu Dương Thiếu Chinh: “Bởi vì A Tứ!”



Âu Dương ngẩn người, chỉ cái mũi mình: “A Tứ?”



“Vâng.” Tiểu Tứ Tử cười híp mắt, hình như còn rất vui nữa, người này tên gần giống mình a.



“Vì sao lại gọi thúc là A Tứ a?” Âu Dương Thiếu Chinh khó hiểu.



“Bởi vì tên có bốn chữ.” Tiểu Tứ Tử trả lời.



Triệu Phổ sờ sờ đầu bé: “Cháu thử nói xem, vì sao lại bởi vì A Tứ chứ không phải vì Triển Chiêu?”



“Bởi vì ban

đầu những người áo đen đó muốn giết thúc nha, thúc cùng Kim Kim cùng có

quan hệ tới A Tứ, nếu như bọn họ muốn giết Tiểu Bao Tử, như vậy thì

chính là có quan hệ với Triển Triển rồi!”



Mọi người nghe xong đều trầm mặc trong chốc lát.



Tuy rằng

Tiểu Tứ Tử nói rất loạn, thế nhưng lại rất ăn khớp rõ ràng, chỉ là bé

nói ngược rồi, đối phương muốn để Bạch Ngọc Đường tìm được Đàm Kim,

nhưng lại không muốn để Âu Dương Thiếu Chinh tìm được, nói cách khác,

nguyên nhân chính xác là không muốn để Triệu Phổ tìm được Đàm Kim, bọn

chúng muốn giết Triệu Phổ, càng không muốn Triệu Phổ biết được sự tồn

tại của Đàm Kim….



Triệu Phổ cũng cảm thấy hứng thú mà nhìn Đàm Kim: “Ngươi biết bí mật quân cơ nào sao?”



Đàm Kim liên tục lắc đầu: “Ta đã làm dân thường bao nhiêu năm rồi, còn có thể biết được cái gì?”



“Con biết!”



Mọi người lại một lần nữa nhìn qua … Người giơ tay vẫn là Tiểu Tứ Tử.



Ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng có chút ngạc nhiên: “Cháu lại biết nữa?”



Tiểu Tứ Tử gật đầu.



“Vì sao a?” Mọi người bắt đầu nghi ngờ trí lực của chính mình.



“Bởi vì Bạch Bạch là người giang hồ, Cửu Cửu ở trong quân ngũ!” Tiểu Tứ Tử còn cảm

thấy đây là vấn đề rất đơn giản mà sao mọi người lại nghĩ không ra a.



Mọi người

nhìn cái khuôn mặt tròn vo mũm mĩm giống hệt một cái bánh gạo trắng mịn

của Tiểu Tứ Tử, rất muốn hỏi —— Vì một người giang hồ với một người tham gia quân ngũ là thế nào, có gì không giống nhau sao?



Có điều mọi người đều ngại hỏi, hỏi rồi liệu Tiểu Tứ Tử có cảm thấy những người lớn này thật ngu ngốc hay không?



“Có gì khác

nhau sao?” Bạch Ngọc Đường mở miệng hỏi Tiểu Tứ Tử trước: “Thúc là người giang hồ, dẫn tới bọn Đao Hành Phong cũng là người giang hồ, đây là

điều mà đối phương đã dự tính rất cẩn thận, Triệu Phổ là quân nhân, Bao

Đại nhân là quan viên, Đàm Kim đã từng tại chức làm quan, đối phương

muốn giết Triệu Phổ lại cũng muốn giết Đàm Kim, vì không muốn để hai

người đó gặp mặt sao?”


“Khụ khụ …” Triển Chiêu xấu hổ ho khan, Bạch Ngọc Đường cũng sờ sờ cằm mà nhìn nơi khác.



Tử Ảnh cùng Giả Ảnh liếc nhau một cái —— Triệu Phổ thật khí phách a, cùng lúc chọc cả hai người luôn.



“Bạch Thiếu hiệp, vừa rồi ngươi nói đến đao…”



May mắn là còn có Bao Chửng vẫn quan tâm chính sự, liền hỏi Bạch Ngọc Đường.



“Nga.” Bạch Ngọc Đường quay đầu lại: “Hình như ta đã từng thấy qua sư phụ ta cầm thanh đao như vậy.”



“Thiên Tôn

không bị ảnh hưởng bởi Yêu Đao sao?” Tử Ảnh cũng nghe qua đại danh của

Thiên tôn, nghe nói cùng với Ân Hậu được xưng tụng là Nhị vị thần tiên

sống, có thân phận của bậc chí tôn vô địch!



“Đương nhiên là không.”



Lời này chính là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thanh nói.



Triệu Phổ gật đầu một cái, tâm nói —– Thực sự ăn ý a, hai người này hẳn không phải là huynh đệ thất lạc nhiều năm đó chứ?



Vừa cười, hắn lại vừa nhìn thấy Âu Dương lắc đầu với hắn —– Người ta cũng không nhất thiết phải là huynh đệ.



“Khụ khụ.”

Triển Chiêu lại ho khan một tiếng: “Thiên Tôn được xưng Đao Thần, cũng

là Đao Thánh, hắn có nội lực thuần chính nhất, thâm hậu nhất trong thiên hạ, cho dù là bất cứ đao gì cũng không thể ảnh hưởng đến hắn được.”



Bạch Ngọc Đường nghe xong liền nhướng mày: “Ngươi đánh giá như vậy hay là người kia đánh giá như vậy?”



Triển Chiêu

vẻ mặt cực ngây thơ mà mở to hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ta không

hiểu ngươi nói cái gì, chẳng phải người trong thiên hạ đều nói vậy sao!”



Bạch Ngọc Đường nở nụ cười: “Nếu như hắn mà nghe được người kia đánh giá như vậy, nhất định là sẽ rất đắc ý.”



Triển Chiêu sờ sờ cằm: “Có điều hắn cũng đã nói qua, có lợi hại nữa thì cũng chỉ là Thiên hạ đệ nhị mà thôi!”



“Vậy Đệ nhất là ai?” Mọi người tò mò hỏi Triển Chiêu.



Triển Chiêu tiếp tục nhìn trời.



Bạch Ngọc

Đường bưng chén rượu giúp Y trả lời: “Tà nhất trên đời này, nội lực tà

hơn tất thảy Yêu Đao Yêu Kiếm … Đương nhiên, ở trong mắt sư phụ ta xem

ra cũng chỉ là Đệ nhị.”



Triển Chiêu đương nhiên hiểu, cũng cười gượng một tiếng.



“Có loại ác nhân này sao?” Bàng Thái sư tò mò.



Ai ngờ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại cùng nhau quay ngoắt qua nhìn hắn, trăm

miệng một lời phản bác: “Tà cũng không nhất định là ác, làm chuyện xấu

hơn phân nửa đều là danh môn chính phái.”



Nói xong, hai người lại nhìn nhau một cái.



Lúc này,

Tiểu Tứ Tử đang ngủ trên đùi Triệu Phổ đột nhiên trở mình một cái, ôm

lấy eo Triệu Phổ mà cọ cọ, đột nhiên lại mơ mơ màng màng mà nói mơ:

“Ngô, tuyệt phối!”



Tay cầm rượu của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều run một cái, chén rượu thiếu

chút thì rơi, Bàng Cát thì ho khan, Bao Chửng lại dùng hết sức mà vỗ vỗ

lưng hắn, chẳng khác nào đập ruồi.



Công Tôn xấu hổ mà vỗ mông Tiểu Tứ Tử: “Con lại nằm mơ cái gì a?”



Sau đó lại

giải thích với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Nó ngày nào cũng muốn có nương, nằm mơ cũng thích nói bậy nói bạ, nếu không phải nói tuyệt phối

thì cũng là thành thân đi gì gì đó.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường càng cười càng xấu hổ, đồng ngôn vô kỵ a …..



Thế nhưng

thực ra Triệu Phổ vẫn luôn che cái mông đáng yêu của Tiểu Tứ Tử, càng

nhìn oa nhi này lại càng thấy vừa mắt —— Qủa là một bé tròn đầy cơ trí

a!