Long Đồ Án

Chương 1 : Biến hóa vi diệu

Ngày đăng: 12:14 30/04/20


Triển Chiêu

cùng Bạch Ngọc Đường chạy ra bên ngoài, cũng không có bất ngờ khi có

nhiều người tụ tập vây xem, nhưng dù sao nơi này cũng là giữa nhai thị,

lại là cao thủ so chiêu cho nên mọi người chỉ tránh ở chỗ thật xa để xem náo nhiệt, mà ở khoảng đất trống ở giữa, hai người kia cũng đánh đến

trời đất lộn nhào.



Một mình

Nghiêu Tử Lăng đang đối chiến với ba cao thủ của Đao Minh, Đao Hành

Phong đứng cách đó không xa, hai mắt hơi híp lại mà nhìn trận chiến bên

này.



Triển Chiêu liếc mắt một cái, liền vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường: “Một mình Nghiêu Tử Lăng cũng dư sức đấu lại ba người bọn họ.”



Bạch Ngọc

Đường cũng dừng chân lại, xoay mặt qua, chỉ thấy cách đó không xa có

mười mấy hắc y nhân đang quan chiến, hình như bọn họ rất lo lắng.



Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, nhẹ nhàng ngoắc ngón tay với một người trong số đó.



Một hắc y nhân chạy qua, rất lễ phép chắp tay: “Ngũ gia.”



“Tại sao lại đánh nhau?” Bạch Ngọc Đường hỏi.



Lúc này, từ trong nha môn đám người Triệu Phổ muốn đến xem náo nhiệt cũng đi ra.



“Ngũ gia,

lúc dùng tảo thiện, Thiếu gia đụng phải đám người Đao Minh, nghe thấy Vệ Hoành đang nói bậy về ngươi, cho nên mới đánh nhau.”



Bạch Ngọc Đường nhíu mày, có chút buồn bực: “Không giống tính cách hắn thường ngày lắm.”



Hắc y nhân kia hình như cũng rất khó hiểu: “Không biết a, Thiếu gia còn cấm không cho chúng ta nhúng tay vào nữa.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —– Tình hình thế nào?



Tuy rằng

danh tiếng của Nghiêu Tử Lăng không bằng Bạch Ngọc Đường, thế nhưng vẫn

là câu nói cũ, đồ đệ của Thiên Sơn không có người nào người vô dụng hết, người tệ hại nhất Thiên Sơn xuống núi rồi cũng là hàng cao thủ trong

cao thủ chứ đừng nói gì người có địa vị cao như Nghiêu Tử Lăng.



Tam đại cao thủ của Đao Minh hiển nhiên không phải là đối thủ của hắn, chỉ thoáng cái đã bị hắn thu thập hết.



Sau khi Nghiêu Tử Lăng một cước đạp bay Vệ Hoành xong, liền nhướng mi với Đao Hành Phong bên cạnh, ý là —- Tới phiên ngươi!



Triển Chiêu ôm Cự Khuyết, tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường: “Hắn đang khiêu khích Đao Hành Phong sao?”



Bạch Ngọc Đường gật gật đầu một cái: “Lúc này nếu như Đao Hành Phong không ứng chiến, chắc chắn sẽ rất mất mặt.”



“Luận về bối phận, hẳn là Đao Hành Phong cao gấp đôi Nghiêu Tử Lăng, vậy còn công

phu của hắn thì thế nào?” Triển Chiêu tò mò: “Ngươi có biết hay không?”



Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái: “Còn chưa có giao thủ qua.”



Triển Chiêu sờ sờ cằm —– Thật vi diệu a!



Ở phía sau,

Triệu Phổ cùng Âu Dương nhìn nhau một cái —- Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc

Đường thật quá hợp a? Nhìn hai người này nói chuyện, có muốn chen vào

cũng không có chỗ mà chen đi.



Tử Ảnh cùng Giả Ảnh cũng mang theo Hắc Ảnh đang có vẻ mặt vô cùng mờ mịt ra xem náo nhiệt.



Ánh mắt Hắc

Ảnh liền ngay lập tức phiêu đến chỗ Tiểu Tứ Tử trong lòng Công Tôn, nhìn bé một cái, Tiểu Tứ Tử cũng nhìn Hắc Ảnh một cái.



Hai người cứ nhìn nhau như vậy một lát, Tiểu Tứ Tử xoay mặt vuốt tóc nhìn mấy người

đánh nhau phía trước, Hắc Ảnh cũng xoay mặt nhìn về phía trước, sau đó

hai người lại đồng loạt xoay mặt lại nhìn nhau cái nữa.



Công Tôn chỉ thấy Tiểu Tứ Tử xoay qua xoay lại thôi cũng mệt, bản thân mình ôm nó cũng cảm thấy thật nặng.



Lúc này, Hắc Ảnh rất kịp thời tiến đến: “Nặng không? Ta bế thay ngươi đi?”



“Nga …” Công Tôn nhìn Tiểu Tứ Tử một cái, thấy bé hình như cũng không có ý kiến gì,

cho nên liền đưa bé cho Hắc Ảnh: “Vậy phiền ngươi.”



Hắc Ảnh liền ôm bé qua, sau đó hai người lại tiếp tục nhìn nhau chằm chằm.



Công Tôn thấy không khí giữa hai người thật quỷ dị, liền nhỏ giọng hỏi Tử Ảnh: “Này, Hắc Ảnh kia biết xem tướng sao?”



Tử Ảnh ngẩn người, sau đó liền “Phốc” một tiếng, chớp chớp với Công Tôn một cái, ý bảo hắn đợi lát nữa mà xem.



Công Tôn tò mò mà đợi một chút, đột nhiên lại thấy Hắc Ảnh và Tiểu Tứ Tử bắt đầu nói chuyện.



“Huynh tên gì nha?”



“Hắc Ảnh nha.”



“Tiểu Hắc sao?”



“Đúng nha!”



…………………..



Công Tôn
Công Tôn dở

khóc dở cười, nói: “Ta không có võ công, thế nhưng lúc Đao Hành Phong

kia giao chiến cùng Triển Chiêu, ta phát hiện cách dùng đao của hắn rất

giống thủ pháp diệt môn cả Đoạn Đao Môn, có điều, cũng như Triệu Phổ

nói, là ngược lại.”



“Như vậy cũng có thể nhìn ra?” Triệu Phổ kinh ngạc.



Công Tôn nhíu mắt lại: “Ngươi nghi ngờ y thuật của ta?”



“Không.” Triệu Phổ nhanh chóng lắc đầu: “Ngươi nói gì cũng đúng hết.”



Công Tôn vừa lòng gật đầu.



Triệu Phổ

lại thấy Tiểu Tứ Tử gật đồng tán thưởng hắn, đối với phụ thân phải là

như vậy mới được, thuận theo thì sống, chống lại tất chịu diệt vong đó.



Hắc Ảnh híp mắt liếc Tử Ảnh cùng Giả Ảnh —- Thư sinh này, có quan hệ gì với Vương gia?



Giả Ảnh sờ sờ mũi, dùng câu cửa miệng của Triển Chiêu —– Vi diệu a!



“Nói như

vậy, tất cả điểm đáng nghi đều tập trung trên người Tư Đồ Lục, nếu hắn

thực sự là Dương Thái Sinh …” Bạch Ngọc Đường hỏi ra một điều mà tất cả

mọi người đều thắc mắc: “Hiện giờ hắn đang ở đâu?”



“Cũng đúng

a, từ sau khi đến Trấn Đao Phủ này cũng không có phát hiện được dấu hiệu nào của Tư Đồ Lục đi.” Âu Dương nhíu mày: “Hắn tốt xấu gì cũng là một

đại tướng quân, lại có thể che giấu tốt như vậy?”



“Hay là đi

tra khảo hắc y nhân kia một chút?” Giả Ảnh đề nghị: “Có điều hôm qua ta

đã kiểm tra một chút, có vẻ như không phải là người Tây Hạ.”



“Vô ích, đám người này đều là tử sĩ.” Tử Ảnh lắc đầu: “Cho dù có tra khảo cũng sẽ không nói gì.”



Mọi người

lại bắt đầu buồn bực —- Đi chỗ nào tìm người đây? Hình như mọi chuyện

đều đã có thể sắp xếp ổn thỏa, thế nhưng lại chỉ còn có một bước nhỏ xíu như vậy không gỡ được thì mọi chuyện đều lại rơi vào bế tắc.



Lúc này, chợt mọi người lại nghe thấy Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn: “ Phụ thân nha, mọi người muốn tìm người sao?”



“Đúng vậy.” Công Tôn gật đầu.



“Nơi này là nha môn phải không nha?”



“Đúng vậy.” Công Tôn lại gật đầu.



“Mọi người có biết hình dáng người kia thế nào không?”



Mọi người nhìn Triệu Phổ, lại nhìn Bạch Ngọc Đường.



Hai người đều gật đầu: “Coi như là có biết.”



“Vậy thì tại sao lại không vẽ cáo thị bắt người a?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu hỏi:

“Không phải nha môn thường làm vậy để bắt phạm nhân sao?”



……………



Tiểu Tứ Tử vừa mới dứt lời, mọi người đều trầm mặc một cái, Bàng Cát vỗ đùi: “Đúng vậy!”



Mọi người

đều tự vò đầu —– Cái này đúng là một lời thức tỉnh người trong mộng, tại sao lại không nghĩ ra được biện pháp cơ bản vậy chứ.



Bao Chửng

vuốt chòm râu, phong thổ khí hậu ở Trấn Đao Phủ này có vấn đề gì sao,

người lớn đều đột nhiên biến thành kẻ ngốc, mà tiểu hài nhi lại thông

minh như vậy.



Mọi chuyện sau đó giao cho Bao Đại nhân cùng Bàng Thái sư xử lý, bảo mọi người mau đi ăn sáng đi.



Triệu Phổ bế Tiểu Tứ Tử lên: “Muốn ăn gì nào?”



“Bánh bao.” Tiểu Tứ Tử đã đói bụng lắm rồi.



Triệu Phổ

mừng điên mà bế Tiểu Tứ Tử đi ăn sáng, Công Tôn đuổi theo phía sau, Tiểu Tứ Tử hình như đã quên mất phụ thân nó là ai rồi a!



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đứng lên.



Âu Dương Thiếu Chinh cười hì hì đi đến bên cạnh hai người, nói: “Nghiêu Tử Lăng đi rồi a.”



Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Hẳn là hắn có việc phải làm.”



“Lúc hắn đi có vẻ rất tức giận đó.”



Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt.



Triển Chiêu cũng hiếu kỳ, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó lại đồng thanh hỏi: “Vì sao hắn lại tức giận?”



Âu Dương sờ cằm, lắc lắc đầu đi ra bên ngoài, vừa đi vừa lầm bầm: “Con đường tương lai sắp tới cũng rất vi diệu a.”