Long Đồ Án

Chương 1 : Chết đi, sống lại

Ngày đăng: 12:14 30/04/20


Lão bản nương thần thần bí bí, nói cho đám người Triển Chiêu việc gần đây có xảy ra một chuyện lạ.



Trước đây

không lâu, có một khách nhân đến Vạn Hoa Lâu, trước kia người này chưa

từng đến, tóc hắn xám trắng, tuổi khoảng độ năm sáu mươi . Loại khách

nhân lớn tuổi thế này thực ra cũng không có hiếm, các diêu tỷ vẫn cẩn

thận phục vụ như cũ.



Người khách này nói hắn họ Đan, cũng không phải là nhân sĩ địa phương, chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi.



Theo như lời Diêu tỷ phục vụ cho hắn nhớ lại, lão đầu này cổ cổ quái quái, gọi Diêu

tỷ vào phòng rồi nhưng bản thân mình lại nằm trên giường mà ngủ, bảo

diêu tỷ xuống đất nằm, thế nhưng lại ra tay rất rộng rãi, cho bạc cũng

nhiều.



Cứ như vậy, hắn ở Vạn Hoa Lâu suốt ba ngày.



Mọi người nghe xong đều cảm thấy khó hiểu, cái này còn gì tốt bằng nữa.



Diêu tỷ lão đầu đó kêu cũng phải lắc đầu: “Cả ba ngày ta đều phải nằm ngủ dưới đất a, cả vai đều đau nhức.”



“Người này kỳ quái như vậy? Đến khách điếm ngủ không phải tốt hơn sao?” Triệu Phổ cảm thấy ly kỳ.



“Cái này vẫn chưa là gì! Còn có chuyện khác tà môn hơn nữa đây!” Diêu tỷ kia lắc đầu một cái: “Sáng sớm ngày thứ ba, lúc ta tỉnh lại liền phát hiện hắn đã

chết ở trên giường ta rồi!”



“Cái gì?” Công Tôn kinh ngạc: “Chết thế nào?”



“Không biết, hắn cứ mở trừng trừng đôi mắt, thân thế cũng cứng lại, ta bị dọa cho sợ phát khiếp a, vội vàng gọi mẹ đến cứu mạng!”



Tất cả mọi người đều nhìn lão bản nương, hỏi: “Sau đó ngươi giải quyết thế nào? Có báo quan nghiệm thi không?”



Lão bản

nương lúng túng: “Chỗ của ta là chỗ nào a, làm sao dám báo quan …. Thứ

nhất, người chết ở chỗ của ta, có giải thích cũng không rõ ràng, hơn nữa nếu để cho các khách nhân khác biết trong lâu của ta có người chết, sau này ta còn làm ăn thế nào được nữa?”



Mọi người cũng có thể hiểu được, bình thường, các thanh lâu đều chọn cách trực tiếp chôn đi.



“Sau đó các ngươi xử lý thi thể đó thế nào?” Triển Chiêu hỏi.



“Ta bảo mấy

tiểu nhị, thừa dịp đêm tối đem thi thể ra bãi tha ma.” Lão bản nương vừa nói vừa rất khổ sở: “Ta còn bảo người phong kín căn phòng có người chết kia lại, thế nhưng ai biết được….”



“Làm sao?”



“Tối hôm

sau, ta lại nghe thấy trong phòng người chết kia có tiếng động.” Lão bản nương vừa nói vừa rét run: “Buổi tối còn nghe thấy có người hắt hơi

nữa.”



Mọi người nhìn nhau —— Tà môn như vậy?



“Tà môn nhất chính là sáng ngày hôm sau, chúng ta đẩy cửa đi vào liền phát hiện cái

lão quỷ đó đã nằm sẵn trên giường rồi, dáng vẻ giống hệt lúc hắn chết

trước đó một ngày.”



“… Có tà môn như vậy không a?” Âu Dương Thiếu Chinh nghe cũng cảm thấy thực mới mẻ: “Người chết tự mình bò về sao?”



“Ai da, lúc đó ta sợ chết a….” Lão bản nương vỗ vỗ ngực: “Thiếu chút nữa ngất.”



“Sau đó thì sao?” Triệu Phổ cảm thấy rất hứng thú.



Lão bản

nương lắc đầu một cái: “Người cũng đã chết rồi, lại không thể cứ để ở đó được, ta lại gọi hai tiểu nhị lá gan lớn chút, lại đem thi thể đó ném

ra bãi tha ma, lần này để đề phòng, ta còn đào cái hố chôn hắn xuống.

Nhưng ai mà biết được, rạng sáng ngày hôm sau, hắn lại …..”



“Hắn sẽ

không trở lại đó chứ?” Công Tôn cảm thấy thực thú vị, gần đây người chết còn có thể leo về nữa sao, hơn nữa, người chết này hình như còn thật cố chấp, chỉ nhất định về gian phòng này.



Đám người Triệu Phổ cũng cảm thấy buồn cười.



“Mấy vị Đại nhân a, các ngươi còn cười được nữa? Chúng ta cũng đang rầu thối ruột đây!”



Bạch Ngọc Đường tò mò: “Tại sao không trực tiếp hỏa thiêu đi?”



“Ai dám a!”

lão bản nương há miệng: “Bây giờ, chẳng qua hắn chỉ mỗi ngày đến đây nằm mà thôi, nếu như chúng ta thiêu hắn, vạn nhất hắn lại trở về ăn thịt

người hoặc là phóng hỏa đốt Vạn Hoa Lâu của chúng ta thì làm sao bây

giờ?”



Mọi người nhìn nhau một cái, cùng nhau hỏi: “Ngươi nói là, thi thể kia bây giờ vẫn còn ở trong phòng sao?”



“Cái này

cũng không biết.” Lão bản nương cẩn thận: “Chúng ta cũng không dám đến

xem, cửa căn phòng đó cũng đã được khóa lại rồi. Trong phòng đó lúc thì
“Vậy còn

ngươi?” Triệu Phổ bất mãn, cũng không biết hắn bất mãn cái gì, chỉ là

bản năng cảm thấy Công Tôn hẳn là phải đứng về phía mình mới đúng.



Công Tôn hai mắt sáng lấp lánh: “Ta tương đối cảm thấy có hứng thú với chết đi sống lại!”



Triệu Phổ đưa một tay túm lấy cổ áo hắn: “Không được, ngươi phải theo ta đi bắt Tư Đồ Lục.”



“Ta không

đi, ngươi tự mình đi không phải được rồi sao!” Công Tôn bị Triệu Phổ

xách ra ngoài, Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, nhìn phụ thân bị Triệu Phổ

khiêng đi ra, lại ngáp thêm một cái nữa.



Cuối cùng cửa vẫn đóng lại, dưới lầu loạn một trận xong lại yên tĩnh xuống.



Triển Chiêu

cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, lại cùng nhìn sang Tiểu Tứ Tử

còn đang ngơ ngác cạnh bàn —— Tình hình này là sao?



Hồi lâu sau, Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên nhìn bốn phía bên ngoài, sau đó xị mặt —— Phụ thân quên bé mất tiêu rồi!



………………



Đêm đã

khuya, Bạch Ngọc Đường đi tới thổi tắt nến, đem Tiểu Tứ Tử đã nằm gục

xuống bàn mà ngủ đặt lên giường, đắp chăn lên cho bé.



Xong rồi Hắn đi đến bên cửa sổ, Bạch Ngọc Đường nhìn xuyên qua khe cửa sổ khép hờ, nhìn cảnh đường phố yên tĩnh về đêm.



Chỉ trong chốc lát, cửa phòng vừa được mở ra lại nhanh chóng được khép lại.



Triển Chiêu vỗ vỗ ngực đứng ở cửa mà thở dốc, khí tức có chút loạn, một tay thì ôm đồ ăn: “Thật kinh khủng.”



Bạch Ngọc Đường buồn cười nhìn Y: “Lại bị vây nữa?”



Triển Chiêu

bất mãn đặt hộp thức ăn xuống bàn, hai người bọn họ đợi hơn một canh giờ mà cũng không thấy Đao Tà kia trở về, lúc này cũng có chút đói cho nên

muốn đi mua chút đồ ăn khuya. Có điều, bên ngoài đều có các cô nương

canh phòng từng phút đây, đi ra ngoài lúc này có vẻ nguy hiểm, vì vậy

liền chơi kéo bao bố xem người nào thua thì phải đi mua. Triển Chiêu

chơi trò này tự cho là thiên hạ vô địch, thế nhưng không ngờ lại bị thua Bạch Ngọc Đường, không thể làm gì khác là dùng khinh công bay ra ngoài

mua chút đồ ăn, lúc trở lại Vạn Hoa Lâu liền bị các cô nương vây lại.

Vừa rồi cũng không biết là Triệu Phổ dạy các nàng cái gì mà khiến các cô nương này cứ như học được thất tinh bát quái trận vậy, rất có trật tự,

lại có tổ chức, chặn cho Y thiếu chút bị bắt lại rồi.



“Này có thể

thấy được Triệu Phổ đích xác chính là kỳ tài dụng binh.” Bạch Ngọc Đường ưu nhã cầm chén rượu bạch ngọc không biết đã đổi đến từ bao giờ mà uống rượu.



Triển Chiêu

mở thực hạp ra, lấy gia một chiếc bánh bao gạch cua, Bạch Ngọc Đường vẫn còn nói đây, có điều lúc này Y lại nghĩ —— Không có lý do nào, trên đời này làm gì có ai có thể chơi kéo bao bố mà có thể thắng Y được, nhất

định là Bạch Ngọc Đường ăn gian.



“Có ăn không a?” Triển Chiêu giơ giơ cái đĩa mà dụ Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc

Đường tự nói trên đời này sẽ chẳng cái gì có thể dụ dỗ được Hắn, một đĩa bánh bao gạch cua càng chẳng có tác dụng gì …. Thế nhưng, chờ cho đến

lúc Hắn hiểu được thì đã thấy mình đến bên cạnh Triển Chiêu cầm lấy bánh bao, còn đang ngậm bánh bao nhìn Triển Chiêu cũng đang ngậm bánh bao

giống mình, Bạch Ngọc Đường lúc này cũng có chút buồn bực —— Mình làm

sao vậy?



“Ngươi đoán

nếu ta để bánh bao cạnh mũi Tiểu Tứ Tử liệu nó có tỉnh lại không a?”

Triển Chiêu cười hì hì mà hỏi Bạch Ngọc Đường, lại cầm bánh bao chuẩn bị đi trêu chọc Tiểu Tứ Tử đang cuộn trăn thành một đống tròn vo mà ngủ

trên giường kia.



Bạch Ngọc Đường vừa định nói chuyện lại nghe thấy bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ‘cạch cạch cạch’.



Hai người

vội vàng cầm thực hạp, ngồi xổm xuống, núp phía sau cái bàn, đồng thời

lại nghe “tách” một tiếng, tiếng cửa sổ mở ra, sau đó có một người vào.



Nhờ ánh

trăng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền thấy có một thân ảnh lưng

còng từ cửa sổ đi vào, trên lưng còn đeo một bọc y phục.



Hai người nhìn nhau một cái ——- Tới rồi!



Mà ngay tại lúc tĩnh lặng như tờ này, Tiểu Tứ Tử đột nhiên lại kêu lên một tiếng: “Bánh bao!”



Triển Chiêu

cùng Bạch Ngọc Đường cả kinh, hắc ảnh vừa mới vào đến cửa kia cũng giật mình, nghiêng người một cái, bọc y phục rơi xuống đất, một tiêng “đinh

đang” vang lên, từ trong bọc hành lý của hắn có rơi ra một số đồ, dưới

ánh trăng còn hiện lên huyết quang.