Long Đồ Án
Chương 1 : Thâm trầm một chút, hoạt bát một ít
Ngày đăng: 12:14 30/04/20
Triển Chiêu đút một đũa đồ ăn vào miệng, cảm thấy có bị sờ soạng một chút
cũng không sao, mình cũng đã sờ soạng Hắn rồi, huề nhau, cũng không có
thiệt.
Vì thế, Triển Đại hiệp trước nay không hề câu nệ tiểu tiết đã sớm quên
luôn chuyện này, cầm đôi đũa mĩ mãn mà thưởng thức hương vị đồ ăn. Trấn
Đao Phủ là một địa phương nhỏ, nhưng mà, dù là địa phương nhỏ đi chăng
nữa thì vẫn có mỹ thực và một số món ăn đặc biệt của địa phương.
Bạch Ngọc Đường nhìn một chút, vị Triển Đại hiệp tính cách rất sáng sủa này
xem ra vẫn là một tên ăn hàng, ở những nơi hẻo lánh như Trấn Đao Phủ này mà Y cũng biết được những món ăn đặc sắc còn chưa nói, ngay cả việc Y
gọi đồ ăn cũng có vẻ vô cùng thuận miệng nữa.
Thật ra, trước khi xuất môn Triển Chiêu đã từng hỏi qua mấy lão nhân gia
trong nha môn rồi, hỏi xem bọn họ có biết món nào ăn ngon không.
Triển Chiêu vừa ăn vừa nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy Hắn uống rượu chứ không ăn, liền nhíu mày: “Không hợp khẩu vị ngươi a? Ngươi có muốn ăn cái gì
không để ta gọi thêm.”
Tâm tình Bạch Ngọc Đường có vẻ cũng không có tệ lắm, liền đưa tay cầm đũa
lên gắp chút đồ ăn, hương vị đồ ăn thật ra cũng không tồi, Triển Chiêu
cũng thật biết chọn món ăn ngon.
Triển Chiêu thì lại buồn bực, sao Bạch Ngọc Đường này gắp đồ ăn mà cũng tiêu
sái như vậy chứ, Y nhịn không được mà đưa cái thìa qua, tâm nói, ta
không tin ngươi uống canh còn tiếp tục mang phong độ công tử gia như
thế.
Có điều, Bạch Ngọc Đường cũng đem cái thìa đặt sang một bên không có động vào, buông đũa tiếp tục uống rượu.
Triển Chiêu thu lại tâm tư muốn đùa giỡn, nhìn cái hòm trên bàn kia, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi từ thật xa chạy tới Trấn Đao Phủ này, thực sự không
phải là vì muốn điều tra án tử diệt môn?”
“Chuyện của Đoạn Đao Môn ta cũng vừa mới biết mà thôi.” Bạch Ngọc Đường thấy
Triển Chiêu có vẻ rất hiếu kỳ với cái hộp kia, liền đưa tay tháo chiếc
khăn lụa bọc cái hộp ra.
Triển Chiêu thấy được bên trong khăn buộc là một chiếc hộp gỗ màu đen, liền nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch Ngọc Đường nhướng mi: “Mở ra nhìn xem.”
Triển Chiêu nhíu mày: “Chắc không phải là đầu người thật chứ?”
Bạch Ngọc Đường tiếp tục uống rượu.
Triển Chiêu mở hộp ra, nhìn vào bên trong một cái liền sửng sốt, chỉ thấy bên trong hộp gỗ, là một chiếc đầu lâu trắng hếu.
Triển Chiêu không hiểu, đóng lại nắp hộp, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường mở miệng: “Ngươi nhìn kỹ lại lần nữa.”
Triển Chiêu mở hộp ra, nhìn kỹ lại, ở đây có nhiều người, Y cũng không lấy
đầu lâu khô ra, cho nên hơi nghiêng hộp về phía mình một chút, liếc mắt
nhìn một cái …… Triển Chiêu liền thấy được trên đầu lâu khô này có một
nơi chỗ đặc biệt ——— Chính là, trên xương gò má của đầu lâu có đóng một
dấu tích màu đen, hình như là một chữ nào đó.
Đó là chữ “Tội”, đây chính là chữ được đóng lên trọng phạm bị sung quân,
bởi vì bị khắc vào rất sâu mà thịt ở gò má rất ít cho nên mới in cả vào
trong xương.
Triển Chiêu nhìn cái hòm mà phát ngốc ….
Đồ tử đồ tôn của Phái Thiên Sơn rất đông, nhưng người giang hồ đều biết
nội bộ Phái Thiên Sơn rất loạn, chưởng môn Lục Phong vốn cũng không quản nổi mấy đồ đệ trẻ tính khí nóng nảy lại có võ công cao cường, cục diện
rối loạn này, có thể nói là có liên quan một chút đến tính cách của
Thiên Tôn.
Thiên Tôn là Võ lâm chí tôn, cùng Cung chủ Thiên Ma Cung Ân Hậu được đồng
danh xưng Thiên hạ đệ nhất. Nhưng tính cách của hắn lại chẳng khác nào
tiểu hài tử, vì hắn là người có thiên phú kinh người, cho nên khi thu đồ đệ, hắn cũng muốn chọn người có thiên phú dị bẩm.
Đời này Thiên Tôn đã chọn không biết bao nhiêu đồ đệ, thế nhưng chủ yếu là
hắn mới dạy người ta được một chiêu nửa thức liền nói người ta không có
thiên phú, sau đó liền giao lại cho chưởng môn Phái Thiên Sơn dạy rồi
chạy mất. Trong số nhiều đồ đệ như vậy, chỉ có Bạch Ngọc Đường là được
Thiên Tôn nghiêm túc dạy dỗ cẩn thận, cũng là đồ đệ duy nhất được hắn
công nhận là chân truyền của mình.
Trừ Bạch Ngọc Đường ra, Thiên Tôn cũng có đến ít người 12 người được danh
đồ đệ. Những đồ đệ này tuy không có được thiên phú như Bạch Ngọc Đường,
thế nhưng đều có chỗ hơn người. Mà Phái Thiên Sơn lại là thánh địa võ
học, trong Tàng thư các có một số lượng vô cùng lớn những thư tịch võ
học, những đồ đệ này sau khi học xong đều có thể thành lập môn phái, võ
công cũng cao cường. Lục Phong tuy rằng là Chưởng môn Phái Thiên Sơn,
thế nhưng bởi vì trong phái bối phận hỗn loạn, hắn cũng quản không nổi
mấy cái “đệ tử” này, cho nên trong phái chia thành rất nhiều phe.
Một số đồ đệ giữ trách nhiệm nhất định, quản lý công chuyện hàng ngày của
Phái Thiên Sơn thì đi theo Lục Phong. Những đồ đệ khác đều tự chọn cho
mình một cái “sư huynh” để mà theo. Có người lại tự mình thành lập môn
Triển Chiêu còn chưa có mở miệng, Bàng Thái sư đang xem náo nhiệt bên cạnh đã nghe tiếng, đột nhiên hỏi: “Đàm Kim sao?”
Triển Chiêu nhìn Bàng Thái sư một cái, trong đầu lóe sáng, liền nói: “Đúng
vậy, Thái sư hẳn là nhất định biết đi, trọng thần bộ binh thị lang Đàm
Kim đó!”
Bàng Thái sư gật đầu một cái: “Qủa nhiên là hắn, ta đương nhiên có biết, ta quản Bộ Binh mà.”
Bao Chửng cùng đến gần đây, hỏi Bàng Cát: “Ngươi nói đến Đàm Kim kia sao?”
Thái sư gật đầu, trên vẻ mặt hai người lúc này đều xuất hiện một tia nghi
ngờ, hình như cái tên này đã chạm đến một chút chuyện mà bọn họ không hề nghĩ mình sẽ có ngày phải nhắc đến.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử ra cửa nhìn một vòng, đều tỏ vẻ không thấy người kia, Tiểu Tứ Tử thấy cả một mảnh đen nhìn đến hôn mê, cũng không thể nhận ra là ai hết.
Đuổi đám hắc y nhân ở ngoài cửa đi rồi, Bao Chửng cũng không truy cứu chuyện hồ nháo của Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, chỉ nhìn Bàng Cát một
cái: “Nếu như nói muốn tìm Đàm Kim, vẫn là để ngươi nói đi.”
Bàng Cát sờ sờ chòm râu, vẫy tay với hai người: “Đàm Kim này a ….”
“A!” Bàng Thái sư còn chưa nói được câu nào, chợt nghe thấy Tiểu Tứ Tử đáng
đứng ngoài cửa nhìn đám hắc y nhân kia rời đi đột nhiên lại kêu một
tiếng.
Mọi người cũng cùng nhau nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đưa tay chỉ một bóng đen đang chạy ra xa, nói: “Là hắn a!”
Triển Chiêu tung người một cái đuổi theo.
Bạch Ngọc Đường đứng phía sau nhìn, khẽ nhíu mày: “Khinh công không tệ a ….”
“Đúng vậy, nghe nói khinh công của Triển hộ vệ là Thiên hạ đệ nhất mà.” Bàng Cát cố gắng làm quen.
Bạch Ngọc Đường lại lắc đầu một cái: “Cái này ta đương nhiên biết, thế nhưng Triển Chiêu chạy xa như vậy cũng chưa đuổi kịp, Hắc y nhân kia khinh
công rất tốt.”
Bao Chửng cùng Bàng Cát cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, lại nhìn lần nữa, Triển Chiêu và Hắc y nhân kia đã biến mất dạng.
Bạch Ngọc Đường cũng đuổi theo.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử hỏi: “Tiểu Tứ Tử, con có nhìn lầm không?”
“Không có nha, chắc chắn là người đó a.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Bao Chửng muốn dẫn người đuổi theo.
“Khụ khụ.” Bàng Cát ho khan một tiếng, xua tay với Bao Chửng: “Lão Bao a,
ngươi đi lo chuyện của ngươi đi, chuyện để ta lo là được.”
Bao Chửng cố cười một tiếng: “Cái tên mập mạp nhà ngươi, ngươi thấy có
người bị tình nghi lại có được Triển hộ vệ cùng Bạch Thiếu hiệp giúp
ngươi đuổi người rồi cho nên mới muốn được ngồi mát ăn bát vàng đúng
không?”
“Ta phi!” Bàng Cát bĩu môi: “Ngươi nghĩ ta là người thế nào a? Ta dù sao cũng chỉ muốn vì nước vì dân cúc cung tận tụy mà ….”
“Được rồi.” Bao Chửng vung tay chặn lại những lời hắn nói, cũng lười không
muốn nghe hắn nói tiếp mấy lời vô nghĩa nữa, nói: “Ngươi mau đem theo
tinh binh đuổi theo đi, người này thân phận không rõ, điều tra rõ rồi
hãy nói, đừng có để đến lúc đó lại gây ra loạn sự gì.”
“Ngươi không cần quan tâm.” Bàng Cát cười đến mặt mày hớn hở mà lên mã xa, phân phó người: “Đuổi theo cho ta!”
Ngồi trên mã xa, Bàng Thái sư còn rất đắc ý, cái tên Hắc Tử nhà ngươi ngày
thường cứ giễu võ giương oai, hôm nay để Thái sư ta xuất mã, làm một
chuyện thật lợi hại cho ngươi xem!
Mọi người đi rồi, Bao Chửng cũng vào phòng thẩm vấn tiếp tục điều tra án.
Mà ở trên tửu lâu đối diện nha môn, dựa trên cửa sổ lầu hai có một người
trẻ tuổi mặc y phục màu vàng, chống cằm mà nhìn ra xa, nói: “Ai nha, cái tên lộ si kia chắc không phải lại lạc đường nữa chứ? Sao lại chạy vào
trong ngõ cụt a ….”
Một người trẻ tuổi khác mặc y phục đỏ ở bên cạnh lại đấm hắn một cái nhẹ: “Ngươi còn ở đó mà mỉa mai nữa.”
“Sợ cái gì?” Nam tử hoàng y kia nhếch mép: “Bắt được rồi thì sao? Chẳng lẽ còn sợ Bàng Cát đánh hắn sao?”
“Triển Chiêu lại có cả Bạch Ngọc Đường a! Vương gia có thể ứng phó nổi không?” Một thanh niên tử y nhảy lên nóc nhà dò la hỏi: “Lại nói, hình như
Vương gia không có biết Triển Chiêu a?”
“Vậy chẳng phải càng tốt sao.” Hoàng y nam tử kia càng vui vẻ: “Quản hắn là
Triển Chiêu hay Bạch Ngọc Đường, hay là cả Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc
Đường đều ra tay cũng được, đời này gia đây chỉ cần có thể nhìn thấy
Triệu Phổ hắn bị đánh là ta chết cũng nhắm mắt rồi.”
Ba người lại cùng ngẩng mặt lên mà tưởng tượng một chút hình ảnh đó —— Thật sự là, quá thống khoái!
Có điều cho dù có tưởng tượng gì đi nữa, ba người vẫn nhảy lên nóc nhà cấp tốc đuổi theo, đảm bảo lát nữa có trò hay để xem rồi.