Long Duyên (Tập 1)

Chương 2 :

Ngày đăng: 09:12 19/04/20


Trời sáng, Lạc Việt dẫn Chiêu Nguyên tới gặp sư phụ.



Chiêu Nguyên biến thành người, mặc quần áo của Lạc Việt, theo hắn băng qua sân tới chính điện.



Các sư đệ của Lạc Việt mới ngủ dậy, từng tốp hai ba người tới nhà bếp ăn sáng, thấy Lạc Việt kéo Chiêu Nguyên xồng xộc đi qua đều không khỏi xuýt xoa, "Quả không hổ là đại sư huynh, nói được làm được, bảo đi bắt người là lập tức túm ngay một tên về."



Hạc Cơ Tử đang ngồi thiền trong chính điện, cùng ba vị trưởng lão. Lạc Việt dẫn Chiêu Nguyên sải chân bước qua bậc cửa, "Sư phụ sư phụ..." Hạc Cơ Tử mở mắt, Lạc Việt kéo Chiêu Nguyên từ sau lưng ra, đẩy lại trước mặt Hạc Cơ Tử, hớn hở nói, "Sư phụ, con mải lo nghĩ chuyện sư môn, đêm qua không sao ngủ nổi, bèn quyết tâm nửa đêm xuống núi, tình cờ gặp đúng vị hiền đệ này. Vừa hay đệ ấy ngưỡng mộ Thanh Sơn phái đã lâu, lần này xuyên đêm lên núi, ý muốn gia nhập môn phái chúng ta, con bèn dẫn lại đây, mong sư phụ và các vị sư thúc có thể thuận theo ý nguyện của đệ ấy mà thu nhận làm đô đệ."



Lần đầu đối diện với đông người phàm trần thế này, Chiêu Nguyên có hơi lúng túng, Hạc Cơ Tử và ba vị trưởng lão vừa nghe giới thiệu vừa đưa mắt quan sát, khiến nó cảm thấy toàn thân mọc đầy rêu mốc, tay chân không biết đặt vào đâu, chỉ đành nở nụ cười cứng ngắc. Nhị sư thúc của Lạc Việt nói, "Con... quả thật muốn gia nhập anh Sơn phái chúng ta?" Rõ ràng là nghi ngờ lời nói của Lạc Việt.



Lạc Việt vội chen vào, "Nhị sư thúc, chớ vì hôm qua con cao giọng nói đi bắt người mà nghĩ hiền đệ đây là do con bắt về, con bình thường thích nói cho sướng mồm vậy chứ đã bao giờ trộm gà bắt chó, đánh lộn gạt người đâu cơ chứ? Đệ ấy thành tâm muốn gia nhập Thanh Sơn phái, không tin, người cứ hỏi mà xem." Đoạn hắn đưa khuỷu tay huých Chiêu Nguyên.



Chiêu Nguyên nhớ lại mấy lời nói dối Lạc Việt đã dạy, lí nhí nói, "Đúng, đúng thế. Con, con rất muốn gia nhập Thanh Sơn phái..."



Lạc Việt vờ ho một tiếng, khẽ nhắc, "Nói to lên chút."



Chiêu Nguyên căng thẳng, tay ướt đẫm mồ hôi, cố nói to hơn, "Từ trước tới nay con vẫn luôn muốn gia nhập Thanh Sơn phái, mong rằng... mong rằng chưởng môn và các vị trưởng lão có thể giúp con thỏa nguyện."



Hạc Cơ Tử vẫn vuốt râu không lên tiếng, trưởng lão nọ lại hỏi, "Tiểu công tử, vì cớ gì lại muốn gia nhập môn phái chúng ta?"



Chiêu Nguyên lí nhí lặp lại lời dặn của Lạc Việt, "Vì... con từ nhỏ đã mô côi cha mẹ, gia cảnh bần hàn, thường phải chịu đói nghe nói đệ tử môn phái tu chân như Thanh Sơn phái không những được ăn no, mà về sau còn có thể thành tiên, trường sinh bất lão, con rất ngưỡng mộ..."



Tứ sư thúc của Lạc Việt nói, "Nhưng trong môn phái chúng ta, cũng không được đến mức ăn no mặc ấm đâu."



Trong số lời dặn của Lạc Việt, không có câu nào có thể trả lời câu hỏi này, Chiêu Nguyên sững người, may thay Lạc Việt kịp thời đỡ lời, "Không sao đâu ạ, đệ ấy nói có cái ăn là tốt rồi."



Chiêu Nguyên rối rít gật đầu. Nhị sư thúc của Lạc Việt mỉm cười mà rằng, "Nhưng ta trông tiểu huynh đệ trắng trẻo khôi ngô, rất có khí chất, không giống kẻ xuất thân nghèo khổ."



Chiêu Nguyên một lần nữa sững người, Lạc Việt lại lặng lẽ huých nó, xót xa nói, "Hầy da, Chiêu hiền đệ, sư phụ và các sư thúc của ta đều có con mắt tinh đời, e rằng mấy lời dối trá không che mất được họ đâu, đành nói thật thôi."



Chiêu Nguyên nắm chặt tay, từ từ cúi gục đầu. Trước khi dặn nó phải nói dối ra sao, Lạc Việt từng hỏi, "Đệ đã nói dối bao giờ chưa?" Nó gật đầu. Lạc Việt lại hỏi, "Vậy có thường bị phát hiện không?" Nó ngẫm nghĩ, lại gật đầu. Lạc Việt xoa cằm nói, "Vậy là đệ không hiểu kỹ năng nói dối rồi, nếu đệ muốn bịp người ta, trước tiên phải bịa ra một lời nói dối thấp cấp nhất để người ta thoáng nghe là phát hiện ra, đợi đến khi người ta dương dương tự đắc vạch mặt đệ rồi, không đề cao cảnh giác nữa, đệ mới bịa ra một lời nói dối cấp cao hơn, chắc đến chín phần mười là lần này người ta sẽ tin ngay lập tức." Phụ vương mẫu hậu đại ca nhị tị nói thật không sai, người trần quả vô cùng xảo quyệt. Chiêu Nguyên bắt đầu cảm thấy kính nể Lạc Việt, nó nghĩ nếu học được chiêu này, chẳng phải mình cũng có thể trở thành một con rồng xảo quyệt hay sao.



Chiêu Nguyên cúi gằm mặt trước các vị sư phụ và sư thúc của Lạc Việt, làu làu nói ra lời nói dối cấp cao Lạc Việt đã dạy, "... Con quả thật không phải con cái nhà bần hàn, con, con là do... bị Thanh Huyền phái bức hại, nên đang đêm mới phải chạy đến đây, mong chưởng môn thu nhận, để con có ngày báo được thù."



Lời vừa nói ra, cả chính điện bỗng chốc lặng ngắt, các trưởng lão nhíu mày. Hạc Cơ Tử cũng thoáng trầm tư, một lúc lâu sau, ông ta bỗng lên tiếng hỏi, "Giữa con và Thanh Huyền phái, rốt cuộc là thù hận gì?"



Lạc Việt đã dặn trước, câu này có thể không cần trả lời, nên Chiêu Nguyên một mực làm thinh. Hạc Cơ Tử lại trầm ngâm hỏi lâu, vuốt râu nói, "Được, con cứ tạm thời lưu lại đây đi."



Lạc Việt mừng rỡ, "Đa tạ sư phụ." Đoạn đưa tay kéo tay áo Chiêu Nguyên, Chiêu Nguyên cũng khẽ nói, "Đa tạ."



Các trưởng lão vẫn còn lo ngại ra mặt, nhị sư thúc ngập ngừng, "Sư huynh..." Nhưng Hạc Cơ Tử đã đứng dậy, "Hẵng cứ quyết định thế đã. Nhị sư đệ, cho người đưa thiếu niên này đi ăn chút gì và sắp xếp chỗ ngủ, nếu chưa có phòng trồng thì cứ tạm để ở cùng Lạc Việt." Rồi đưa mắt nhìn Lạc Việt, "Theo ta lại đây."



Lạc Việt lén đá mắt sang Chiêu Nguyên, đoạn rảo bước theo Hạc Cơ Tử.



Vào tới thư phòng, hắn chủ động đóng chật cửa lại, cười hì hì hỏi, "Không biết sư phụ kêu đồ nhi tới có điều gì dạy bảo?"



Hạc Cơ Tử ngồi xuống ghế, chậm rãi hỏi, "Con rồng đó nửa đêm hôm qua mò vào hả?"



Lạc Việt sững người, chớp mắt, "Rồng? Sư phụ nói rồng nào?"



Hạc Cơ Tử cười híp mắt "Thì con rồng vừa được ta thu nhận đó."



Lạc Việt lần nữa sững sờ, mặt giật giật cười khan, "Sư phụ đúng là gừng càng già càng cay, không gì qua được pháp nhãn của người."



Hạc Cơ Tử nghiêm mặt, "Đừng khua môi múa mép trước mặt ta nữa. Ta nói cho con biết, nếu con định để con rồng đó thay Lạc Ngụy tham gia Luận võ Đại hội, chắc chắn không trót lọt. Pháp thuật của con rồng này quá thấp, ta vừa nhìn đã trông ra chân thân của nó, con nghĩ các bậc trưởng lão chưởng môn môn phái khác không nhìn ra sao?"



Lạc Việt đưa tay bóp gáy, "Sư phụ, quả thật đồ nhi mưu tính gì cũng không giấu được người. Đó chỉ là một con tiểu long tính tầm thường, pháp thuật yếu kém, mong sư phụ niệm tình chớ nên bắt nó."



Hạc Cơ Tử lim dim mắt nói, "Nếu ta muốn bắt thì đã bắt ngay lúc con mới dẫn nó vào điện rồi, pháp lực tuy yếu nhưng linh khí khác lạ nhất định không phải rồng bình thường đâu."



Lạc Việt chột dạ, nhưng vẫn tỏ vẻ vô tội, "Sao ạ? Con lại thấy chỉ là một con long tinh tầm thường thôi. Sư phụ, rồng ngày nay bị bắt giết khắp nơi, nó tránh Đông trốn Tây rất đáng thương, liệu có thể tạm thời thu nhận mấy ngày không?



Đồ nhi đã nhận lời giúp nó một việc, đợi xong xuôi rồi, nó sẽ tự khắc ra đi."



Hạc Cơ Tử nhắm mắt, vân vê đuôi chòm râu, "Chỉ là long tinh tầm thường ư? Chà, dù sao con gặp được nó cũng là cơ duyên trời định, phái chúng ta năm xưa từng nhận ân huệ của long thần, lần này coi như báo đáp vậy. Con cứ để nó tạm lưu lại, làm cho xong việc đã nhận lời nó đi."



Lạc Việt từ thư phòng của sư phụ trở ra, rầu rĩ vì kế hoạch đã sắp đặt đâu ra đấy có nguy cơ trở thành công cốc. Xem ra vẫn phải xuống núi tóm một người lên làm đồ đệ cho sư phụ. Nhưng, dù cho con rồng ngốc kia không thể thay thế tiểu sư đệ, thì đại trượng phu một lời nói ra bốn ngựa khó đuổi, chuyện kiếm tí máu Lạc Lăng Chi hán vẫn nhất định phải làm. Lạc Việt cũng muốn xem xem, con rồng ngốc này có phải long thần hộ mạch thật hay không, giá như Lạc Lăng Chi đúng là người nó cần tìm, về sau không biết còn xảy ra chuyện gì nữa? Hắn rảo bước về phòng, trong phòng đã kê thêm một chiếc giường nữa, đủ cả chăn đệm, con rồng ngốc đang ngồi trên cái giường mới, vò gấu tay áo bồn chồn không yên.



Thấy Lạc Việt, nó đứng bật dậy, mừng tủi như gặp lại người thân. Lạc Việt nghiêm túc nói, "Có một tin xấu và một tin tốt. "Tin xấu là, sư phụ ta không mắc lừa lời nói dối tinh diệu lúc nãy, người phát giác ra đệ là rồng rồi."



Chiêu Nguyên lập tức biến sắc, mắt lộ vẻ kinh hoàng. Lạc Việt nói tiếp, "Tin tốt là, đệ yên tâm, sư phụ và các sư thúc đều là người tốt, nhiều năm về trước bản phái lại từng chịu ơn long thần, nên sẽ không bán đứng đệ đâu, đệ có thể tiếp tục ở lại đây, ta nhất định sẽ giúp đệ lấy được máu của Lạc Lăng Chi." Hắn gãi đầu, "Song về phần ta, vẫn còn một tin không được tốt lắm, ta phải tức tốc xuống núi một chuyến, tìm lấy cho mình một tiểu sư đệ."



Giữa trưa, Lạc Việt thả bước trên đường cái Phụng Trạch trấn, quan sát người qua kẻ lại. Đầu tháng Ba, thời tiết không lạnh cũng không nóng, nền trời xanh ngọc bảng lảng mây trôi tựa sa mỏng, dương liễu trổ lá xanh hoa đào hồng thắm sắc cảnh xuân như chực chuốc say lòng người.



Lạc Việt định kiếm một người thích hợp, sau đó "nhẹ nhàng khuyên nhủ" người ta tạm thời gia nhập Thanh Sơn phái. Hắn vốn không muốn tiến hành quá lộ liễu, chỉ định mai phục ở đường mòn túm tạm lấy đôi người, nào ngờ mãi từ sớm tinh mơ đến gần giữa trưa vẫn không thấy ai khá khẩm, nên đành dẫn xác vào thị trấn đông người qua lại hơn.



Thị trấn dưới núi Thiếu Thanh vốn có tên là Long Trạch, tương truyền xa xưa nơi đây từng trải qua một trận hạn hán nặng nề, có vị long thần ngang qua giáng cho trận mưa cứu hạn, dân chúng trong trấn cảm kích ân đức long thần, bèn lập miếu thờ phụng, đặt tên trấn là Long Trạch. Về sau triều đình không cho thờ long thần, miếu mạo bị phá bỏ sửa thành miếu thổ địa, Long Trạch trấn cũng đổi tên thành Phụng Trạch trấn.



Phụng Trạch mấy hôm nay vô cùng nhộn nhịp, chẳng bao lâu nữa là tới Luận võ Đại hội nên người các nơi nườm nượp đổ về trọ đầy khách điếm trong trấn.



Nào hiệp sĩ ôm kiếm, công tử hào hoa áo gấm đai ngọc, thiếu niên anh hùng hiên ngang khí phách, thậm chí còn có cả thiếu nữ giang hồ xinh đẹp yêu kiều, mỗi người một vẻ, qua lại như mắc cửi trên đường.



Lạc Việt lẳng lặng quan sát đánh giá, cuối cùng chết tầm ngắm tại sạp bánh bao gần đấy. Một thư sinh mặt mày lem luốc đang đứng cạnh sạp hàng, ra vẻ nho nhã tán chuyện với chủ sạp, "Tại hạ tiện đường qua trấn, thấy người đi lại trên đường có phần khác thường, nghe phong thanh sắp tới trong vùng có đại hội, mạo muội hỏi thăm chút đỉnh, đó là đại hội gì vậy?"



Thư sinh mình mặc áo vải cũ sờn, lưng đeo một hòm sách, nhìn đã biết là kẻ kiết xác, sạp bánh bao thì tấp nập khách khứa, chủ sạp luôn mồm mời chào, thấy gã ta đến cái bánh cũng không mua thì chẳng buồn đáp lời, mặc gã đứng bên lải nhải hỏi han, vờ như không nghe không thấy. Khắp thiên hạ không ai là không biết đến Luận võ Đại hội, vậy mà kẻ này lại ngơ ngác hỏi thăm, có thể thấy là hạng khù khờ không tỏ tường nhân thế. Thêm nữa, nhìn bề ngoài thư sinh này không những nghèo rớt mà còn có chút ba ngơ. Lạc Việt thầm nhủ, chính là người này rồi.



Hắn vờ như vô tình đảo qua trước sạp bánh bao, cố ý đứng bên cạnh thư sinh, gọi to, "Cho hai bánh bao rau." Đến lúc nhận bánh lại giả bộ trượt tay, đập bốp vào người thư sinh nọ, liền ra chiều hối lỗi, cúi mình nói, "Công tử, xin thứ lỗi, xin thứ lỗi."



Thư sinh vội xua tay, "Không sao đâu."



Lạc Việt áy náy cười, "Các hạ thật có lòng khoan dung độ lượng, thế này đi..." Hắn lấy một chiếc bánh bao trong túi giấy, rồi đưa cả túi lẫn chiếc bánh còn lại đến trước mặt thư sinh, "Cái bánh bao này, coi như ta chuộc lỗi, mong công tử không chê ít."



Thư sinh lại ra sức xua tay, "Tại hạ ban nãy đã ăn trưa rồi, thiếu hiệp chớ nên khách khí."



Lạc Việt "ồ" một tiếng, thu lại bánh bao, đoạn tiếp tục bắt chuyện, "Nghe giọng công tử hình như không phải người vùng này, mang theo đồ đạc thế kia chắc cũng tới đây xem Luận võ Đại hội phải không?"



Thư sinh hai mắt sáng rỡ, "Thì ra ở đây sắp tổ chức Luận võ Đại hội, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu. Chuyến này mục đích chính của tại hạ là tới kinh thành tham gia khoa cử, không ngờ lại gặp được đại hội võ thuật, thật là khéo quá!"



Lạc Việt lập tức giở giọng tâng bốc, "Thì ra công tử đây vào kinh ứng thí, chẳng trách vừa trông đã thấy lồ lộ khí chất nho nhã khác hắn đám cục súc giang hồ chúng ta."



Thư sinh cũng khách khí cười đáp, "Đâu có đâu có, người ta vẫn nói thư sinh dài lưng tốn vải, tại hạ chẳng qua chỉ đọc quấy quá mấy quyển sách, so với bậc thiếu niên anh hùng khoái ý giang hồ hành hiệp trượng nghĩa thực hổ thẹn không biết chui vào đâu."



Lạc Việt thầm nghĩ, tay thư sinh này trông vừa nghèo vừa đần, ấy thế mà mồm mép khá ra phết, hắn khiêm tốn nói, "Công tử quá lời rồi."



Cà kê thêm mấy câu thì biết thư sinh họ Đỗ, là nhân sĩ Chiết Giang, Lạc Việt áng chừng đã đến lúc đi vào vấn đề chính, bèn ngẩng đầu nhìn trời, "Ôi chao, không còn sớm nữa rồi, ta phải trở về sư môn thôi. Đỗ công tử, xin cáo biệt, hẹn tái ngộ ở Luận võ Đại hội." Nói đoạn quay lưng giả vờ bỏ đi.



Chưa quá bốn năm bước chân, quả nhiên nghe đằng sau gọi với theo, "Lạc thiếu hiệp, xin dừng bước, tại hạ còn chuyện này muốn thỉnh giáo."



Lạc Việt dừng bước quay mình lại, tủm tỉm nói, "Đỗ công tử xin mời."



Thư sinh do dự hỏi, "Không biết Luận võ Đại hội diễn ra lúc nào, cụ thể là ở đâu?"



Lạc Việt trả lời, "Hai hôm nữa mùng mười tháng Ba, trên đỉnh Phụng Nhai cách trấn này mười dặm về hướng Nam. Nhưng Đỗ công tử, ta mạo muội hỏi một câu, công tử đã có chỗ ở và thiệp dự hội hay chưa? Lữ quán trong trấn đều đã chật kín người, hơn nữa phải có thiệp mới được vào trong xem đấu võ."



Thư sinh sững người, vẻ tiếc nuối, "Phải làm sao đây? Chẳng trách tại hạ đi hỏi khắp mấy lữ quán đều nói là đã hết phòng trống, chưa chắc xem được Luận võ Đại hội đã đành, giờ ngay chỗ tá túc cũng khó kiếm. Lạc thiếu hiệp, không biết gần đây có miếu rách lều hoang nào không, chỉ cần có mái che đầu là được."



Lạc Việt nói, "Ấy, giờ ngay đến những chỗ như thế cũng kín đặc người Cái Bang với mấy bang hội khác rồi." Hắn giả vờ nhíu mày, trầm tư hồi lâu mới tiếp, "Chậc... bản phái cũng ở gần đây, chi bằng Đỗ công tử cùng ta về đó nghỉ lại một đêm. Ồ, đúng rồi, phái chúng ta cũng tham gia Luận võ Đại hội, nếu công tử cải trang thành đệ tử bản phái, chưa chừng có thể xem hết đại hội cũng nên."



Mắt hắn sáng rực, dán chặt vào thư sinh họ Đỗ, thư sinh lộ vẻ do dự, "Nhưng, làm vậy thì phiền Lạc thiếu hiệp và quý phái..."



Lạc Việt vội đỡ lời: "Không phiền, không phiền."



Có lẽ tại hắn nhất thời mừng rỡ, nói năng vồ vập gấp gáp quá khiến mắt thư sinh bỗng ánh lên nghi hoặc, "Lạc thiếu hiệp có phải..."



Lạc Việt đang tính cách giải tỏa mối ngờ của thư sinh, thì chợt nghe ngay sau lưng có tiếng nói chậm rãi, "Giữa thanh thiên bạch nhật giở trò lừa gạt, hỏi có còn đạo nghĩa giang hồ nữa không đây?"



Thanh âm ôn hòa bình thản mà lại ẩn chứa một khí thế vô hình, Lạc Việt nổi cả da gà, giật nảy mình. Giọng nói này nghe quen tai quá!



Thanh Huyền phái quả nhiên chọn đúng thời khắc then chốt nhảy vào phá đám. Lạc Việt quay phắt người lại, chuẩn bị cười khẩy hỏi ngược rằng, giữa thanh thiên bạch nhật, cớ gì Lăng huynh vu vạ cho bản thiếu hiệp?



Nhưng khi quay lại thì phát hiện ra, câu nói ấy dường như không nhằm vào mình.



Ngay giữa con đường sau lưng Lạc Việt, không biết từ bao giờ đã túm tụm một đám người, nhìn qua kẽ hở, chỉ thấy giữa đám đông là mấy gã trung niên mặt mày thô tục, đang chĩa binh khí vào một người đứng đối diện.



Người đó chính là đối thủ lâu năm của Lạc Việt, Lạc Lăng Chi. Y một tay khóa chặt cổ tay gã cầm đầu, khuôn mày nhíu lại, nhưng nét mặt vẫn rất ôn hòa, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm phất phơ ống tay áo màu xanh nhạt, đôi mắt y cũng hệt như dòng suối trong trẻo nhất giữa gió xuân. Ánh mắt Lạc Việt dừng lại ở người đang đứng sau Lạc Lăng Chi, bất giác lóe lên ranh mãnh. Người này mặc áo cánh mỏng, chân đi giày lụa, tay phe phẩy quạt, ăn vận giống công tử nhà giàu, nhưng Lạc Việt vừa nhìn đã nhận ra, y là một thiếu nữ cải trang nam nhân. Lạc Việt vẫn luôn cho rằng, Thi Thi cô nương hoa khôi của Hạnh Hoa lâu Phụng Trạch trấn là nữ nhân đẹp nhất trần đời, nhưng lúc này đây, ngắm nhìn thiếu nữ trước mặt, hắn bỗng nhận ra mình trước đây chẳng qua chỉ là một con ếch dưới đáy giếng cạn, khoảnh khác này mới bò được lên miệng giếng, nhìn thấy trời xanh bát ngát. Hoa đào hoa lê hoa mận hoa hạnh nghinh xuân cải dầu bỗng chốc đều là đồ bỏ, giữa gấm hoa rực rỡ, dung mạo ngời sáng của thiếu nữ ấy đẹp hơn hết thảy mọi màu sắc. Lạc Việt quan sát tổng thể tình hình trước mắt lần nữa, hắn vỡ lẽ.



Hẳn là mấy tên tằn nọ cũng đã nhận ra "công tử" kia là gái giả trai, định lấn tới lừa gạt trêu ghẹo, Lạc Lăng Chi nhằm đúng thời khắc thích hợp, đứng ra diễn trò đại nghĩa anh hùng cứu mỹ nhân. Chậc, y quả có tài phát hiện mấy chuyện tốt lành.



Lạc Việt đưa mắt nhìn qua mấy tay đàn ông thô tục, thầm nghĩ bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của Lạc Lăng Chi, xem ra vở kịch này chẳng đến lượt hắn nhúng tay vào, đoạn tiếc nuối quay đi, định tiếp tục công chuyện của mình. Ai dè thiếu nữ giả trai bấy giờ lại chú ý tới Lạc Việt, cặp mắt sáng chớp chớp. Giữa đám người vang lên một tiếng hét lớn, mấy tay bặm trợn nhất tề xông vào Lạc Lăng Chi, một tay Lạc Lăng Chi vẫn giữ chặt hai tay tên cầm đầu, tay còn lại phất áo chống đỡ, ung dung tao nhã, thành thạo điêu luyện.



Lạc Việt chẳng buồn nhìn thêm, quay người tìm Đỗ công tử ban nãy, nhưng tìm mãi không thấy, sau lưng chợt có người ập đến, dùng thứ gì đó gõ gõ vào vai hắn, "Này!"



Lạc Việt quay đầu lại, giật nảy mình. Thiếu nữ giả trai vừa rồi còn núp sau lưng Lạc Lăng Chi giờ đã đứng ngay trước mặt hắn. Ở đàng kia, Lạc Lăng Chi vẫn đang giao đấu với đám người cục súc. Thiếu nữ phe phẩy chiếc quạt trong tay, "Bên kia xem ra chẳng còn việc gì của ta nữa, thấy chán quá nên ta dạt qua đây."



Lạc Việt nói, "Người qua đường gặp cảnh bất bình tuốt đao giúp cô nương, nghe thấy câu này chắc đau lòng lắm."



Thiếu nữ gập quạt lại, xua xua, "Thiếu hiệp thân là nhân sĩ võ lâm chính phái, thấy người gặp nạn lại chỉ đứng một bên khoanh tay hóng chuyện vui, để người ta đơn độc đương đầu vạn địch, chẳng phải cũng trái với tinh thần nghĩa hiệp sao?"



Lạc Việt nói, "Là vì tại hạ biết chắc người ta sẽ thắng, sao đành tranh công? Hơn nữa, tại hạ thấy cô nương nhãn lực tinh tường, mỗi cử động đều toát ra khí chất khác hẳn người thường. Người giữa đường thấy chuyện bất bình kia vốn dĩ không cần ra mặt, vì cô nương muốn dẹp tan mấy tay đó cũng chẳng tốn bao hơi sức."



Thiếu nữ phì cười, mắt ánh lên thích thú, "Ha, ngươi cũng thú vị đấy, biết quan sát lại có kiến giải, ta rất khâm phục. Ê, tên ngươi là gì?"



Lạc Việt cười hì hì, "Quá khen quá khen, tại hạ tên Lạc Việt. Đại đệ tử Thanh Sơn phái."



Thiếu nữ lẩm nhẩm trong miệng, "Lạc Việt Lạc Việt... Cái tên này đặc biệt thật. Ừm, ta tên Lâm Tinh. Ta không thích bị gọi là cô nương, ngươi cứ gọi thẳng tên ta được rồi."



Lạc Việt nói, "Được, vậy cô cũng gọi ta là Lạc Việt được rồi." Hắn khiêm tốn bổ sung một câu, "Ta cũng không quen bị gọi là thiếu hiệp."



Hắn một mặt nói chuyện với Lâm Tinh, một mặt dáo dác tìm bóng dáng Đỗ công tử, nhưng tay thư sinh tựa như bốc hơi, nhìn đâu cũng không thấy. Lâm Tinh thấy lạ hỏi, "Ngươi nhìn Đông ngó Tây làm gì thế?"



Lạc Việt đáp qua quýt, "Tìm người."



Lâm Tinh chớp chớp mắt, lại hỏi, "Tìm ai?"




Phòng của Lạc Ngô nằm sát vách phòng Lạc Việt, cửa sổ vẫn để mở, Đỗ Như Uyên đang ngồi bên bàn. Cơm trưa đã được đưa lên, gã đang từ tốn ăn đậu phụ xào hành, con rùa vẫn lạnh nhạt lim dim mắt trên đỉnh đầu gã. Chiêu Nguyên lặng lẽ đi tới bên cửa đứng nhìn, Đỗ Như Uyên trông thấy nó liền mỉm cười chào, "Vị thiếu hiệp này, mời vào ngồi chơi?"



Chiêu Nguyên ngại ngùng bước vào phòng, ngồi xuống một cái ghế tròn bên bàn, Đỗ Như Uyên nói, "Đúng rồi, vẫn chưa biết xưng hô với thiếu hiệp thế nào?" Giọng nói rất thân thiện, Chiêu Nguyên chợt có cảm giác, gã không phải người xấu.



Nó đáp, "Tôi tên Chiêu Nguyên, tôi không phải thiếu hiệp gì đâu, huynh cứ gọi tôi Chiêu Nguyên là được rồi."



Đỗ Như Uyên hơi nheo mắt, "Ồ, Chiêu Nguyên hiền đệ, tại hạ trông thấy đệ từ phòng Lạc Việt thiếu hiệp bước ra, có phải Lạc Việt thiếu hiệp bảo đệ qua đây không?"



Chiêu Nguyên vội vàng lắc đầu, "Không phải, huynh ấy ngủ rồi, tôi mới tự ý ra ngoài đi loanh quanh." Tôi muốn xem con rùa của huynh.



Nó cố gắng không tỏ vẻ gì qua nét mặt, lén nhìn trộm con rùa kia. Con rùa lại như chẳng thèm bận tâm đến nó, mí mắt cũng không buồn nhấc lên. Đỗ Như Uyên đặt đôi đũa đang cầm trong tay xuống, "Tại hạ vốn nghĩ, Thanh Sơn phái đưa tại hạ lên núi là có dụng ý, muốn tại hạ thế chân chỗ khuyết người kia."



Chiêu Nguyên cúi đầu, huynh nghĩ không sai chút nào đâu. Đỗ Như Uyên nói tiếp, "Nhưng khi cố ý thăm dò, thì tại hạ lại bất ngờ vì thái độ của Lạc thiếu hiệp. Mới đầu tại hạ cố ý từ chối, sau đó lại làm bộ làm tịch đưa ra vô số yêu cầu, vốn để xem mấy người mưu đồ không thành rồi sẽ lộ ra bộ mặt thế nào, không ngờ Lạc thiếu hiệp vẫn nhất mực khách khí thủ lễ, hào sảng nghĩa khí, người như vậy khiến tại hạ không khỏi khâm phục, thực sự đáng để kết giao, Thanh Sơn phái quả thật là môn phái hiếm có."



Chiêu Nguyên sững người nhìn gã, tờ giấy tống tiền Lạc Việt viết định ép Đỗ Như Uyên bán thân cứ bay qua bay lại trước mắt nó. Đỗ Như Uyên đứng dậy, nở nụ cười như dương liễu reo gió xuân, "Làm phiền Chiêu Nguyên chuyển lời đến Lạc Việt thiếu hiệp, tại hạ đồng ý gia nhập, làm môn hạ đệ tử Thanh Sơn phái."



"Gã nói đồng ý?" Lạc Việt vặn mình, từ trên giường ngồi bật dậy, trợn tròn mắt, "Trời ạ, cái người này bệnh gì không biết."



Chiêu Nguyên giải thích, "Gã nói làm bao nhiêu chuyện như vậy đều là để thăm dò huynh. Tóm lại huynh mau mau đem hủy tờ giấy tống tiền kia đi."



Lạc Việt lập tức rút trong áo ra tờ giấy nọ, thoăn thoắt xé vụn, rồi chạy như bay đi thông báo tin tốt lành cho sư phụ Hạc Cơ Tử cùng các sư thúc sư đệ. Thanh Sơn phái trên dưới vui mừng khôn xiết, tức tốc tổ chức nghi thức bái sư. Đỗ Như Uyên khoác lên mình bộ y phục xanh lam của Thanh Sơn phái, hành lễ trước chân dung sư tổ, rồi lại hành lễ bái sư với Hạc Cơ Tử, Hạc Cơ Tử giúp gã thắt dây tóc xanh đen, rồi cài cho gã cây trâm gỗ đào như mọi người trong Thanh Sơn phái.



Lạc Việt quan sát Đỗ Như Uyên bái sư, trong lòng suy nghĩ mãi vì sao gã phải giở nhiều trò vòng vèo như vậy, lại còn đòi thăm dò. Đây hẳn là cái tật chung của người đọc sách, đụng phải ai nhờ họ tí việc là cứ ngỡ mình thành Gia Cát Lượng, coi người nhờ mình giúp là Lưu Bị, không làm cao bắt người ta ba lần tới lều tranh vời thì không hả.



Sau khi kính trà Hạc Cơ Tử, Đỗ Như Uyên lại làm lễ trước các vị sư thúc cùng bọn sư huynh sư đệ Lạc Việt, thế là coi như hoàn tất. Gã nhập phái sau Lạc Ngụy, là đệ tử thứ mười ba, được Hạc Cơ Tử đặt cho đạo hiệu Lạc Đường. Chiêu Nguyên và Lâm Tinh đứng một bên quan sát buổi lễ. Xem đến đây, Lâm Tinh lộ vẻ không vui, "Chẳng phải ta và Chiêu Nguyên còn đến trước gã ư? Không tổ chức nghi thức nhập môn cũng không sao, nhưng dựa vào đâu gã được xếp thứ mười ba? Còn chúng ta thì tính thế nào?"



Lạc Việt ái ngại nhìn Lâm Tinh, cô nương, trước tiên cô cũng nên nghĩ xem mình là ai đã chứ, có thể vờ như không biết chuyện gì giữ cô lại đã là may lắm rồi. Hạc Cơ Tử lên tiếng, Chiêu Nguyên công tử ở bản phái cũng chỉ là đệ tử ghi danh, tin rằng công tử sẽ không so đo chuyện này. Còn về phần cô nương đây, bần đạo quả thật không nhớ có lúc nào từng nói, cô nương đã là môn hạ đệ tử Thanh Sơn phái."



Lâm Tinh hất cằm, "Tức là ông định lật lọng, không chịu thu nhận ta chứ gì?"



Hạc Cơ Tử vân vê chòm râu, "Đâu có đâu có, thiên địa đạo pháp bao la rộng lớn, Thanh Sơn phái chúng ta sao có chuyện hẹp hòi không dung nổi một đệ tử như cô nương? Nếu như cô nương cũng chịu hành lễ nhập môn, tham bái chân dung sư tổ, hành lễ bái sư với bần đạo, bần đạo sẽ lập tức thu nhận cô nương vào Thanh Sơn phái."



Lâm Tinh bĩu môi, "Rắc rối chết được, thôi bỏ đi, ta không vui rồi." Đoạn lầm bầm, "Cái gì mà chân dung sư tổ, sư tổ của các người có khi còn là vãn bối hậu sinh không biết kém ta bao xa nữa là, bắt ta đập đầu ư, các ngươi có xứng không?"



Chiêu Nguyên nghe được mấy lời này, liền giơ chân trước lên, nhẩm tính. Lâm Tinh hằm hè rít lên qua kẽ răng, "Ngươi đang tính xem ta bao nhiêu tuổi phải không?"



Chiêu Nguyên vội vàng hạ vuốt xuống, "Đâu có, tôi đang tính xem còn bao lâu nữa thì ăn cơm."



Lâm Tinh hừ một tiếng, lại nói, "Vậy kẻ mới nhập môn kia, phải xưng hô với ta và Chiêu Nguyên thế nào?"



Đỗ Như Uyên khiêm tốn lên tiếng, "Tuy hai vị đến Thanh Sơn phái trước tại hạ, nhưng Lâm Tinh cô nương và Chiêu Nguyên hiền đệ trông đều còn trẻ thế này, bắt tại hạ gọi sư tỉ sư huynh quả thật tại hạ không gọi được, chỉ có thể xin Lâm Tinh cô nương và Chiêu Nguyên hiền đệ để tại hạ lấn lướt một chút, gọi hai vị là sư muội sư đệ."



Thái độ của gã nhã nhặn lịch sự, Hạc Cơ Tử vô cùng tán thưởng Lâm Tinh liếc xéo Đỗ Như Uyên, lại hừ một tiếng. Trong tích tắc, Chiêu Nguyên đột nhiên thấy con rùa trên đầu Đỗ Như Uyên mở bừng mắt, bắn ra tia nhìn đầy khó chịu, "Một lũ trẻ ranh nông cạn." Định thần nhìn kỹ lại, con rùa đã khép mí mắt gật gù, tựa hồ chuyện ban nãy chưa hề xảy ra.



Sau khi nghi thức bái sư hoàn tất, Lâm Tinh kéo Lạc Việt ra một góc khuất, "Lạc Việt, ta có cảm giác tên Đỗ Như Uyên kia chẳng tốt lành gì đâu, ngươi nên tránh xa gã ra một chút."



Chiêu Nguyên cẩn trọng góp lời, "Tôi lại thấy huynh ấy không giống người xấu chút nào."



Lâm Tinh hừ mũi, "Ngươi mới lên bờ mấy hôm? Gặp được mấy người phàm trần? Không cầm gậy đập ngươi thì ngươi cho rằng đấy là người tốt chắc? Nói cho ngươi biết, người phàm ấy à, càng xấu xa thì càng không để ngươi nhìn ra điểm xấu xa của họ đâu. Kẻ có thể khiến ngươi từ đầu tới cuối cho hắn là người tốt, mới là kẻ xấu lợi hại thực sự."



Chiêu Nguyên nửa hiểu nửa không hiểu đưa tay gãi gáy, quyết định không góp thêm lời nào nữa. Lạc Việt vô tư nói, "Tay Đỗ thư sinh đó là xấu hay tốt ta cũng chẳng quan tâm, chỉ cần gã trụ qua mấy ngày diễn ra Luận võ Đại hội là được. Xong xuôi thì ai đi đằng nấy, chưa biết chừng vĩnh viễn không dây dưa gì nữa cũng nên."



Lâm Tinh nói, "Nếu thật vậy thì tốt, ta cứ có dự cảm gã sẽ dây dưa rất nhiều, đây dưa rất lâu nữa kìa."



Chiêu Nguyên âm thầm tán đồng, nó cũng có dự cảm như vậy. Lạc Việt xua tay, "Cứ đợi đến lúc đó hãy hay. Chẹp, ta vừa nhớ ra còn có việc phải làm. Lâm Tinh cô nương, xin cáo từ trước."



Chiêu Nguyên chưa kịp phản ứng gì, Lạc Việt đã tức tốc lướt đi. Lâm Tinh nhìn theo, cắn môi tự nhủ, "Hắn tránh ta, liệu có phải vì đã biết ta là ai rồi không?"



Lâm Tinh vốn định đến chiều sẽ nói chuyện với Lạc Việt, nhưng hắn cứ như xuất quỷ nhập thần, chốc ở đây giúp sư thúc làm cái này, lát lại qua đó giúp sư đệ làm cái kia, thậm chí còn giúp Hạc Cơ Tử chép mấy bản danh sách đệ tử, phòng đến Luận võ Đại hội có cái dùng. Cuối cùng thì chạy tới nói chuyện cùng Đỗ Như Uyên, kể đủ chuyện lạ trời Nam đất Bắc, mãi cho đến tận khuya. Không chừa cho cô lấy một cơ hội nhỏ. Hôm sau mới sáng ra, Chiêu Nguyên đã bị Lạc Việt gọi dậy, dụi mắt theo hắn đi ăn sáng, nào ngờ vừa mở cửa phòng đã thấy ngay Lâm Tinh đừng gần đó. Như thể không hề để bụng chuyện Lạc Việt hôm qua cố ý tránh mặt mình, cô vẫn tươi cười chào hỏi hắn, "Ngươi dậy rồi ư?"



Lạc Việt cũng cười tươi đáp lại, "Dậy rồi, cô dậy sớm thật đấy." Chiêu Nguyên đang định lẳng lặng chuồn đi thì đã bị Lạc Việt túm chặt lại.



Ánh mắt sắc lẹm của Lâm Tinh quét qua khoảng cách giữa Lạc Việt và Chiêu Nguyên, nhưng nụ cười trên môi vẫn không đổi, "Ờ, ta chủ tâm tới đợi ngươi mà."



Câu nói lập tức đánh động mấy đệ tử Thanh Sơn phái đang đi ngang qua, ai nấy lom lom dòm lại. Giữa bao ánh mắt hau háu, Lâm Tinh vẫn tiếp tục long lanh mắt nhìn Lạc Việt, "Hôm nay ngươi không thể tiếp tục lờ ta đi được, ta muốn cùng ngươi đi ăn sáng."



Lạc Việt cảm thấy có chút phiền nhiễu, có chút thỏa mãn, lại có chút bất lực. Hầy, Lâm Tinh cô nương, hai ta là nhân với thú, cô chân tình khiến ta cảm động, nhưng ta tuyệt đối không thể đáp lại. Tuy vậy ngoài mặt hắn vờ như không có chuyện gì, gật đầu đáp, "Được."



Đám sư đệ kích động chứng kiến cảnh tượng diễn ra trước mắt. Xuân đến, vận đào hoa của đại sư huynh cũng nở rồi.



Trong nhà bếp chỉ có Chiêu Nguyên, Lạc Việt và Lâm Tinh. Vừa ăn sáng, Lâm Tinh vừa bám dính lấy Lạc Việt hỏi han nọ kia, Lạc Việt cũng tiếp chuyện, nhưng không khí có phần kỳ quặc. Chiêu Nguyên bị kẹp ở giữa chỉ biết cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, chỉ chốc lát đã chén hết ba cái bánh bao, hai bát cháo, no đến ợ cả hơi. Lạc Việt tức thì quan tâm hỏi han, "Chiêu Nguyên sư đệ, có muốn cùng ta đi co duỗi tay chân chút đỉnh không, ăn sáng xong phải vận động nhiều một chút, bằng không cơm tích lại trong bụng, bữa trưa không ăn được nữa đâu."



Chiêu Nguyên chưa kịp trả lời, Lâm Tinh đã đế vào, "Nói phải lắm, chúng ta cùng đi loanh quanh nào."



Lạc Việt hỏi Chiêu Nguyên, "Sư đệ, hay ta và đệ cùng đi nhà xí trước?" Nhà xí, Lâm Tinh đương nhiên không thể cùng đi.



Chiêu Nguyên bị Lạc Việt lôi xềnh xệch ra ngoài, Lâm Tinh nghiêng đầu nhìn theo bọn họ, đột nhiên phá lên cười, "Lạc Việt, ta cứ nghĩ ngươi là kẻ rất có gan, thì ra ta nhìn nhầm rồi."



Lạc Việt dừng bước, nhíu mày quay người lại. Lâm Tinh nhướng mày nhìn xoáy vào hắn, "Từ hôm qua đến giờ, ngươi một mực trốn tránh ta, có phải vì đã biết chân thân của ta không?"



Lạc Việt đứng sững, Chiêu Nguyên vội vàng biện bạch, "Không phải tôi nói đâu."



"Ta biết không phải ngươi nói." Lâm Tinh vẫn không rời mắt khỏi Lạc Việt, "Là lão sư phụ mặt mụn râu dài nói cho ngươi biết phải không?"



Lạc Việt thẳng thắn gật đầu, "Lâm Tinh, chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta ra chỗ khác tiếp tục được không?"



Dưới giàn đậu que tĩnh lặng nơi vườn rau, Lạc Việt khẩn thiết nói, "Lâm Tinh, cô là một cô gái rất tốt, thật đấy!"



Mấy con ong mật lượn vòng trên vạt hoa cải vàng bên cạnh. Chiêu Nguyên bứt thử bông hoa cải, vò nát những cánh nhỏ màu vàng đưa lên mũi ngửi, cảm thấy hương thơm dìu dịu rất đặc biệt. Nó không hiểu trong hoàn cảnh này, vì sao mình phải ở đây. Trên đời có rất nhiều việc mơ hồ, vĩnh viễn không nên mưu đồ làm rõ vì sao. Tới cõi trần gian mới vài ba ngày, nó đã cảm thấy mình lĩnh ngộ được rất nhiều điều.



Bầy ong đập cánh vo ve, Lạc Việt ngập ngừng một lát rồi nói tiếp với Lâm Tinh, "Nhưng cô là kỳ lân, còn ta là con người, chúng ta không chung một đường, vậy nên, dù hiểu tình cảm cô dành cho, nhưng ta không thể đáp lại, thật lòng xin lỗi."



Lâm Tinh mở to cặp mắt đẹp, sững sờ nhìn hắn. Hồi lâu sau mới đột nhiên phì cười, "Ngươi... ha ha... không phải ngươi nghĩ là ta phải lòng ngươi đấy chứ... thì ra ngươi thích ăn dưa bở đến thế... ha ha ha..." Cô ôm lấy bụng, cười đến chảy cả nước mắt, lau khóe mắt xong mới miễn cưỡng đứng thẳng lưng lên được, "Ờ, có điều, qua chuyện này đủ thấy ngươi rất tự tin. Ta khâm phục đó." Toàn thân Lâm Tinh bỗng tỏa hào quang đỏ rực như lửa, "Ta làm kỳ lân hộ mạch tuy chưa bao lâu, tuổi tác so trong Kỳ lân tộc cũng không phải là lớn, nhưng đối với người trần các ngươi thì vẫn là con số chẳng thể nghĩ đến nổi đâu. Một người phàm trần, từ khi còn là đứa trẻ sơ sinh đến khi bạc đầu, đối với ta chỉ như một cái chớp mắt. Vì vậy, ngươi khỏi cần lo ta phải lòng ngươi." Trong hào quang chói lòa, y phục vân mây của cô dần biến thành áo choàng lộng lẫy, thu ráng chiều làm áo, gom mây trôi làm xiêm, mây lành trên đỉnh Côn Luân đáp xuống hoa văn trên áo cô, tinh tú sáng nhất chín tầng mây khảm giữa đôi mày cô.



Lạc Việt thấy hơi hoa mắt, tiếng Lâm Tinh như gần ngay trước mặt lại như xa tận chân trời, "Lạc Việt, ta là Kỳ lân hộ mạch thần, ngươi chính là người ta chọn. Ta sẽ bảo hộ ngươi trở thành vị tướng quân dũng mãnh nhất, vị anh hùng huy hoàng nhất trong thời loạn tới đây. Ngươi sẽ rong ruổi sa trường, san bằng vật cản ngươi sẽ tung hoành núi sông, theo sau là thiên quân vạn mã. Nhân gian vì ngươi mà nổi sóng, còn ngươi sẽ gây dựng nền móng cho triều đại mới. Công lao thiên cổ, danh thơm vạn thế, tất cả đều nằm trong tay ngươi."



Lời nói của Lâm Tinh có thể khiến người ta trông thấy khói lửa ngút trời, hoang tàn trăng lạnh, bụi mù gót sắt trải suốt vạn dặm núi sông. Lạc Việt khoanh hai tay trước ngực, "Quả thật là chuyện tốt nhiều người mong chẳng được, đa tạ cô nương đã coi trọng, song le ta không hứng thú, thần hộ mạch hãy tìm người khác đi."



Từ luống rau gần đó, Chiêu Nguyên quay đầu nhìn lại, hào quang quanh mình Lâm Tinh phụt tắt, cô kinh ngạc xen lẫn tức giận, "Sao có thể được, tính cách ngươi ta hiểu rất rõ, ngươi là người có hoài bão ham công danh, chẳng phải vẫn luôn muốn làm người đứng trên vạn người, muôn họ kính ngưỡng đấy sao?"



Lạc Việt nhếch miệng, "Những điều cô tưởng cô hiểu rất rõ về ta, e rằng không chính xác chút nào. Lý tưởng của ta là trở thành bậc đại hiệp quảng đại chính nghĩa, diệt ác tế bần, còn như đạp lên đầu người khác, đem tính mạng người khác đổi lấy công danh của mình, ta đây không có hứng thú."



Lâm Tinh nói, "Kẻ cậy sức mình chẳng qua chỉ là quân thất phu hữu dũng vô mưu. Có thể thao túng thiên quân, cười nói nơi sa trường, mới là bậc đại anh hùng thực sự. Giả như không có phàm phu, thế gian vẫn là thế gian này, nhưng giả như không có đại anh hùng, giang sơn dưới chân ngươi không biết giờ đang mang tên ai họ ai nữa."



Lạc Việt ngoáy tai, "Lý giải về anh hùng của chúng ta thật khác nhau, những kẻ chỉ cậy sức mình mà cô nương coi thường, đa phần đều được người đời ca tụng, hiệp danh còn mãi. Những bậc đại anh hùng mà cô nói, có không ít kẻ tiếng xấu muôn đời. Cái gì mà loạn thế kiêu hùng, kẻ dũng mãnh nhất cũng chỉ như Sở Bá Vương, cuối cùng thế nào? Cắt cổ ở Ô Giang đó. Còn lương tướng danh thơm vạn cổ, như Hàn Tín, kết quả ra sao? Bị Lưu Bang chặt đầu. Đâu được như đại hiệp không bó không buộc mặc sức mặc lòng một đời thoải mái?" Hắn chắp tay ôm quyền, "Vậy nên kỳ lân đại thần, ta chính là người thiếu chí khí nhất trong mắt cô đó, cô hãy nhân lúc còn sớm kịp thời tỉnh ngộ, đi tìm người khác đi, bên ngọn núi đối diện, trong Thanh Huyền phái, nhất định không thiếu thanh niên có chí như cô cần tìm đâu."



Thấy hắn xoay người toan đi, Lâm Tinh giậm chân hét lớn, "Đứng lại, vậy còn chuyện ngươi muốn cứu độ chúng sinh? Ngươi làm đại hiệp, một lần nhiều nhất cứu được vài người, thậm chí chẳng cứu nổi ai cả. Nhưng nếu làm đại anh hùng, một lần có thể cứu rất nhiều người."



Lạc Việt dừng bước, quay đầu nhìn cô, "Làm đại anh hùng như cô nói, tuy có thể cứu rất nhiều người, nhưng cũng có thể hại rất nhiều người." Hắn nhe răng cười, "Kỳ lân đại thần, cô có biết vì sao ta lại ở Thanh Sơn phái không? Gia đình ta vốn buôn bán giàu có, đi khắp nơi làm ăn, mẹ sinh ta giữa đường, trong một tòa thành nhỏ, đúng lúc quận vương nơi đó làm phản, triều đình điều binh đến tấn công, bách tính trong thành ở giữa vòng giao tranh, chết quá nửa, rốt cuộc không hiểu là do quân triều đình giết hay quân phản loạn giết, hết thảy lớn bé trong gia đình ta đều bỏ mạng. May sao khi ấy sư phụ đi ngang qua, cứu ta về nuôi. Vì vậy, cái danh đại anh hùng mà cô nói kia, cả đời này ta quyết không làm."



Chiêu Nguyên ngồi bên vườn rau nhìn theo bóng Lạc Việt xa dần sau nguyệt môn, tuy không hiểu gì về cảm xúc của người trần đối với sinh ly tử biệt, nhưng những lời Lạc Việt nói khiến lòng nó nặng trĩu. Sau này tìm được hậu nhân Hòa thị, muốn đoạt lấy ngôi vua từ tay phụng hoàng, nhất định không tránh khỏi giao tranh, tới lúc đó, phải chăng sẽ liên lụy đến rất nhiều người vô tội?



Lâm Tinh đứng bất động hồi lâu, mới lẩm bẩm, "Muốn thành đại sự bắt buộc phải bỏ qua tiểu tiết. Lạc Việt hiện giờ còn câu nệ chữ nhân nhỏ mà bỏ qua nghĩa lớn, còn thiếu luyện rèn. Song cũng không vội, ta nhất định có thể sửa đổi điểm này ở hắn."



Chiêu Nguyên nhỏm dậy, "Nếu huynh ấy vẫn nhất định không nhận lời tỉ thì làm sao?"



Lâm Tinh nở nụ cười rạng rỡ, đắc ý như thể mưu sự đạt thành, "Không nhận lời? Đến lúc đó hắn không muốn cũng phải nhận lời. Ngươi còn nhớ thứ ta cho hắn nuốt ở tiền điện tối qua chứ? Bấy giờ ngươi đã nhìn ra rồi phải không, đó chính là vảy kỳ lân của ta. Hì hì, phương pháp kỳ lân hộ mạch kết ước với người được bảo hộ, chính là cho người đó nuốt vảy của mình. Vì vậy, giờ ta đã là kỳ lân hộ mạch của hắn rồi."



Chiêu Nguyên nhớ lại bộ dạng hiền lành vô hại của Lâm Tinh khi đưa mảnh vảy kỳ lân cho Lạc Việt, câu nói "không từ thủ đoạn" bất giác hiện lên dập dềnh trước mắt nó. Lâm Tinh che miệng sau tay áo, cười như được mùa, "A ha ha ha... ván đã đóng thuyền, hắn định không nhận lời thế nào chứ?"



Sau khi Lâm Tinh bỏ đi, Chiêu Nguyên vẫn thẫn thờ đứng bên vườn rau, bầy ong mật tiếp tục vo ve xung quanh, vì trên quần áo nó còn vương ít phấn hoa cải.



Cách dùng máu vấy lên long châu, như phụ vương hướng dẫn, thật ra cũng không khác gì cách Lâm Tinh đã làm. Chỉ cần máu thấm vào long châu, người đó coi như định huyết khế với long thần hộ mạch, bất kể y có chấp nhận hay không. Chẳng phải cũng là không từ thủ đoạn ư? Làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai?



Lòng dạ Chiêu Nguyên ngổn ngang, cả đau đầu nữa. Vì thế nó bước vào bên dưới một giàn dưa, ngồi xuống tẩn mẩn nghĩ ngợi. Một giọng nói ôm ồm thình lình vang lên bên cạnh, "Con tiểu kỳ lân kia thật là nông cạn, làm như nó, sao có thể trở thành thần hộ mạch chân chính." Chiêu Nguyên giật thót, đứng bật dậy, giọng nói kia vẫn tiếp tục ồm ồm, "Ngươi cũng rất nông cạn, lão phu chẳng qua chỉ nói một câu vậy thôi, làm gì mà ngươi sợ đến mức ấy? Thật chẳng điềm tĩnh gì cả."



Chiêu Nguyên dáo dác nhìn quanh tìm nơi phát ra tiếng nói, cuối cùng phát hiện một con rùa dưới góc giàn dưa.



Chính là con rùa nằm trên đầu Đỗ Như Uyên.



Chiêu Nguyên kinh ngạc, ngay đến Lâm Tinh cũng không phát hiện ra con rùa nãy giờ vẫn ở trong vườn rau, chứng tỏ con rùa này không hề tầm thường. Chiêu Nguyên tỉ mẩn quan sát con rùa hồi lâu, sau mới thận trọng tiến lại ngồi xuống cạnh nó, "Ngươi là ai? Sao lại ở trên đỉnh đầu Đỗ Như Uyên?"



Con rùa cười khà khà, "Ta là ai? Thiếu niên, ngươi nghĩ ta là ai?"



Ta mà biết thì sao còn phải hỏi ngươi? Chiêu Nguyên không trả lời. Con rùa nheo mắt nói, "Ngươi có thể gọi ta là tiền bối. Ôi chà, định nhân lúc rỗi rãi ra đây đánh một giấc mà cũng không yên, trần gian đúng là càng lúc càng xô bồ." Con rùa đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa Lâm Tinh và Lạc Việt, cũng có nghĩa là đã biết chuyện về kỳ lân hộ mạch, liệu nó có đoán ra mình là ai không? Chiêu Nguyên thấp thỏm nhìn nó. Con rùa chậm rãi nói, "Con kỳ lân kia thật không biết cách nói chuyện gì cả. Vừa mào đầu đã bật ra toàn những câu làm tổn thương tên thiếu niên phàm trần, về sau khua môi múa mép thế nào cũng vô dụng thôi. Ngươi có biết nó nói sai lời nào không?"



Chiêu Nguyên ngẫm nghĩ, đoạn trả lời, "Là mấy câu về đại anh hùng và hạng thất phu phải không?" Dù có muốn Lạc Việt làm anh hùng, Lâm Tinh cũng không nên chà đạp đại hiệp tới mức một xu không đáng như thế, Chiêu Nguyên cảm thấy rất không đúng.



Con rùa lắc đầu, "Sai, mấy câu nó nói sai nhất, chính là nó sống quá lâu rồi, cuộc đời người trần trong mắt nó chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt."



Đó? Chẳng phải là nói thật sao? Chiêu Nguyên tần ngần không hiểu. Con rùa nhắm đôi mắt tin hin, "Số mệnh người trần rất ngắn, đối với chúng ta chỉ như sương mai bụi khói, đây là sự thật, bản thân con người cũng tự biết, nhưng trước mặt họ nói trắng ra như vậy quả thật là rất không nên. Hơn nữa... nó có thể gặp qua hàng nghìn hàng vạn con người, thoắt sinh thoắt diệt, nhưng mỗi người nó gặp đều không giống nhau, không có ai hoàn toàn giống ai cả, một khi đã qua rồi thì sẽ mãi không quay lại nữa. Chỉ có trải nghiệm nhiều thêm mới nhìn thấu được điểm này. Bởi vậy ta nói nó quá nông cạn." Con rùa hé mắt nhìn Chiêu Nguyên, "Tuyệt đối đừng bắt chước lối suy nghĩ của nó."



Chiêu Nguyên băn khoăn nhăn trán, "Không phải ông là huyền quy hộ mạch đấy chứ, sao lại biết rõ chuyện về thần hộ mạch như vậy?"



Con rùa lại khép mắt, rụt đầu vào mai, tựa như chìm vào giấc ngủ.



Chiêu Nguyên bần thần ngồi thêm một lúc rồi mới đứng dậy bỏ đi. Nếu như con rùa đó là huyền quy hộ mạch, thì Đỗ Như Uyên hẳn là người nó chọn, cũng chính là văn thần lương tướng sánh ngang với hào kiệt loạn thế như Lạc Việt. Bỗng chốc, gần như tất cả những nhân vật có liên quan đều tụ về một chỗ, điều này là ngẫu nhiên trùng hợp chăng? Nó lại đưa tay gãi đầu.



Đợi Chiêu Nguyên đi xa khỏi vườn rau, con rùa mới từ từ thò đầu khỏi mai, chống mí mắt lên.



Từ sau màn lá dày dưới giàn dưa Chiêu Nguyên ngồi lúc nãy, một bóng người áo lam bước ra, tay cầm một quyển sách, cúi mình nhẹ nhàng đón lấy con rùa đặt vào lòng bàn tay, mắt nhìn về phía cổng vườn rau, khóe miệng hơi nhếch lên, "Quy huynh, huynh thấy tôi nên làm thế nào?"



Chiêu Nguyên quay lại phòng, thấy Lạc Việt đang gối tay nằm trên giường. Chiêu Nguyên biết hắn vẫn chưa ngủ. Nó hỏi Lạc Việt, "Huynh tức đấy à? Lâm Tinh không có ác ý gì đâu, tỉ ấy thực sự rất ngưỡng mộ huynh, thật lòng muốn làm kỳ lân hộ mạch của huynh, tỉ ấy thấy huynh có thể trở thành đại anh hùng."



Lạc Việt nhìn lên xà nhà, đung đưa chân nói, "Ta không tức, được cô ấy coi trọng như thế, ta rất vui là đằng khác, chỉ hiềm điều ta muốn thực sự không giống điều cô ấy trông mong. Ta không phải là người cô ấy cần tìm. Hầy, hy vọng cô ấy mau chóng từ bỏ, nếu vì chuyện này mà bỗng dưng bị cô ấy đeo bám mười lăm hai mươi năm thì ta thật chỉ muốn đâm đầu vào tường cho rồi."



Hắn chán nản ngáp một cái, "Dây phải mấy chuyện này, đúng là nguy hiểm."



Chiêu Nguyên im lặng thầm nghĩ, thật ra huynh đã chạy không thoát, buộc phải dính vào chuyện này cả đời rồi. Nó không dám kể cho Lạc Việt nghe sự thật là hắn đã nuốt phải vảy của Lâm Tinh, sợ có khi hắn đâm đầu vào tường thật. Cứ để từ từ, đến khi hắn đủ sức tiếp nhận thì nói với hắn vậy.



Lạc Việt đưa tay bóp đầu, "Thôi bỏ đi, ngày mai là đến Luận võ Đại hội rồi, chuyện này để sau hẵng nói." Hắn trở mình ngồi dậy, xốc lại tinh thần, "Ngày mai chúng ta nhất định đánh cho Thanh Huyền phái đại bại." Mắt sáng ngời, hắn vỗ vai Chiêu Nguyên, "Máu của Lạc Lăng Chi, cứ để đó cho ta."