Long Duyên (Tập 1)

Chương 4 :

Ngày đăng: 09:12 19/04/20


Thanh Sơn phái. Chính điện.



Một chiếc bàn gỗ vuông chằn chặn, trên bàn bày một chiếc mâm son. Đệ tử Thanh Sơn ngồi quanh bàn, chụm đầu nhìn vào trong mâm. Chiêu Nguyên cuộn tròn thân mình trên lớp vải bông giữa mâm son. Một ngón tay vươn ra, chọc chọc vào đầu nó, Chiêu Nguyên tức thì rùng mình, cuộn chặt thêm chút nữa, ngón tay ấy lại chọc vào mình nó.



"Đúng là rắn rỏi."



Không xa bên ngoài vòng người, Lạc Việt xẵng giọng, "Lạc Trịnh, đệ đừng có dọa nó."



Lạc Trịnh quay người lại, ấm ức nói, "Đệ chỉ sờ thôi mà, huynh đừng ky bo thế chứ. Đệ còn không biết hóa ra nó là yêu quái. Đại sư huynh, huynh giấu giếm bọn đệ như vậy thật chẳng tốt chút nào."



Lạc Việt miễn cưỡng nhỏm dậy từ chiếc chõng tre, "Sao cứ luôn miệng yêu quái yêu quái trước mặt người ta thế nhỉ! Nếu không có nó, từ giờ mỗi dịp Thanh minh đệ sẽ phải đốt tiền vàng cho ta đấy. Rắn thì sao? Yêu thì sao?"



Lạc Trịnh rụt cổ, từ Luận võ Đại hội trở về, đại sư huynh bỗng dưng trở nên rất khó tính, ví dụ như bây giờ. Lạc Ngô kịp thời xoa dịu, "Lạc Trịnh, đại sư huynh nói đúng đấy. Đại sư huynh, Lạc Trịnh cũng chỉ là thấy bộ dạng Chiêu Nguyên... Chiêu Nguyên sư đệ hiện nguyên hình rất đáng yêu mà thôi."



Lạc Trịnh lập tức gật đầu, "Chiêu Nguyên... sư đệ hiện nguyên hình quả thật rất dễ thương, ha ha, trước giờ đệ chưa nhìn thấy con rắn nào ngăn ngắn mập mạp thế này. Trên cổ còn cái khoen màu vàng nữa." Nói đoạn, lại không kìm được thò tay sờ nắn, vừa lúc cảm nhận ánh mắt sắc lẹm của đại sư huynh từ bên cạnh phóng tới, liền vội vàng rụt trở về.



Chiêu Nguyên ép chặt đầu xuống mặt vải bông, khoen vàng Lạc Trịnh vừa nói chính là chiếc vòng Lâm Tinh cho mượn, giờ đã biến thành một vệt vàng mảnh nơi cổ. Dưới pháp lực của phụng hoàng, nó chỉ biến thành rắn chứ không bị khôi phục nguyên thân, hẳn là nhờ công lao của chiếc vòng này.



Đám sư đệ của Lạc Việt vẫn xúm quanh chòng chọc quan sát nói thi nhau phụ họa tán dương rắn con mũm mĩm đáng yêu. Lạc Ngụy cắn móng tay thẽ thọt, "Nếu mà hầm thành canh rắn thì chắc là ngon lắm."



Lạc Ngô lập tức giơ tay cốc một cái vào gáy sư đệ. Lạc Ngụy xoa xoa chỗ bị đánh, mặt hậm hực, "Giờ đệ nhìn thấy thứ gì cũng chỉ muốn đem đi làm cơm ăn."



Chính điện nhất thời chìm vào im lặng, ngay Lạc Việt cũng hơi chột dạ.



Lúc tham gia Luận võ Đại hội, hắn vẫn luôn ngờ ngợ là mình quên mất chuyện gì quan trọng. Mãi đến khi nằm trên cáng, đưọc các sư đệ khiêng từ Luận võ Đại hội về trước cổng lớn Thanh Sơn, hắn mới sực nhớ ra mọi người đều dồn hết tâm trí vào Luận võ Đại hội, quên bẵng thập nhị sư đệ Lạc Ngụy đang trọng thương nằm liệt giường... một mình trong sư môn...



Bọn họ tìm thấy Lạc Ngụy đang lụi cụi nấu rau dại dưới bếp. Lạc Ngụy sau một ngày một đêm bị bỏ lại sư môn, cuối cùng nhờ đói khát mà chiến thắng bệnh tật, bò được dậy như kỳ tích, ăn sạch lương thực còn thừa rồi nhờ nấu nước với rau dại mà cầm cự được đến hôm nay.



Lạc Ngụy thều thào nói phá tan bầu không khí tĩnh lặng, "Đệ không oán trách mọi người đâu, thật đấy, dù sao Luận võ Đại hội cũng là quan trọng nhất."



Lạc Ngô ho một tiếng, tức tốc chuyển chủ đề, "Ừm, đại sư huynh! Chiêu Nguyên sư đệ rốt cuộc là. . . à còn nữa, sao không thấy Lâm Tinh sư muội đâu cả?"



Lạc Việt ngả người lại về chõng tre, xoa xoa cái trán sưng u, mập mờ nói, "Nó nửa đêm mò vào môn phái chúng ta tìm cải ăn, ta phát hiện ra, sau đó thấy đáng thương nên giữ nó lại. Vì nó có thể biến thành người, vốn dĩ định mang nó tới Luận võ Đại hội cho đủ sĩ số, tiếc là sư phụ nói sẽ bị người ta nhận ra, nên đành phải đi kiếm người khác."



Mấy lời này của hắn phần lớn đều là sự thật, chỉ trước sau cố ý giấu nhẹm chuyện Chiêu Nguyên là rồng. Lạc Việt nhắm mắt, cảm thấy đầu đau dữ dội. Từ Luận võ Đại hội trở về, hắn vẫn bị một chuyện đeo bám, ăn không ngon ngủ không yên. Vì sao người được viên long châu xác nhận lại từ Lạc Lăng Chi biến thành Lạc Việt hắn? Nhất định là đã xảy ra sai lầm ở bước nào đó. Lạc Việt không tin bản thân mình lại có quan hệ gì với hoàng thất, hắn nghĩ hẳn là tại bấy giờ máu của mình và máu Lạc Lăng Chi hòa lẫn vào với nhau, dẫn đến viên long châu phân biệt nhầm.



Buổi tối, người nào trở về phòng người nấy, Lạc Việt xách Chiêu Nguyên từ góc giường lên, chọc chọc bụng nó, "Này, ta thấy chuyện này chắc là nhầm rồi, đệ nghĩ sao?"



Chiêu Nguyên uể oải nằm bẹp trong lòng bàn tay hắn, "Tôi. . . tôi không biết."



Từ sau khi biến thành rắn, nó không cách nào biến lại thành hình người được nữa. Bị các sư đệ của Lạc Việt vây lấy chỉ trỏ khiến nó cực kỳ khổ não, sểnh ra lúc nào nó lại rúc vào lòng Lạc Việt, ngay cả lúc ngủ cũng cuộn mình dưới góc giường hắn.



Lạc Việt gãi gãi đầu, "Người đệ cần tìm là người nhà hoàng đế, ta thì chắc không phải đâu, cha mẹ ta đều là người làm ăn buôn bán, hơn nữa đệ nhìn ta xem, bộ dạng chẳng có chút gì dính dáng đến người hoàng thất hết. Liệu có phải vì khi thấm vào long châu, máu của ta và máu của Lạc Lăng Chi bị trộn lẫn, nên mới xảy ra sai sót này không?"



Chiêu Nguyên lắc đầu, "Tôi không biết."



Lạc Việt cau mày, "Sao đệ không lo lắng gì thế, chẳng phải đệ vẫn mong sớm định huyết khế với Lạc Lăng Chi sao?"



Chiêu Nguyên giương mắt nhìn hắn.



Nó quả thật không lo lắng chút nào, không hiểu sao, người long châu xác nhận không phải Lạc Lăng Chi mà là Lạc Việt, chuyện này khiến nó có chút. . . vui mừng.



Vào khoảnh khắc Nghênh Xuân Hoa định nuốt chửng Lạc Việt, nó sực nghĩ phải cứu lấy hắn, sau đó phát hiện ra có pháp tuyến nối giữa mình và Lạc Việt, bấy giờ nó quả thật rất bàng hoàng. Nhưng, khi biến thành rắn, được Lạc Việt cất vào ngực áo, bảo vệ khỏi phụng hoàng, nó co ro trong lòng hắn, cảm giác rất ấm áp, rất hạnh phúc. Nó vô cùng hâm mộ Lạc Lăng Chi, nhưng nó còn thích Lạc Việt hơn. Chỉ là nó cảm thấy áy náy với Lâm Tinh, làm thế này liệu có phải là tranh người của cô không? Nó đã hứa sẽ không động đến Lạc Việt, Lâm Tinh đối xử với nó hết sức tử tế, mà nay nó đã thành một con rồng lật lọng rồi. Hơn nữa, mộng tưởng của Lạc Việt là làm đại hiệp, ngay đến đại anh hùng của Lâm Tinh hắn còn chẳng màng, nhất định không đời nào chịu làm hoàng đế.



Vì vậy tâm trạng Chiêu Nguyên hiện giờ rất phức tạp. Nhất thời nó không biết nên tiếp tục ra sao. Lạc Việt thở ngắn than dài, "Đệ biết đấy, ta muốn làm đại hiệp cơ, không muốn dính dáng đến chuyện tạo phản rồi lên ngôi hoàng đế. Có thể rửa sạch máu trong long châu rồi cho nó nhận lại máu của người khác không?"



Chiêu Nguyên gật đầu, "Đập vỡ long châu của tôi đi là được." Nó há miệng, nhả long châu vào lòng bàn tay Lạc Việt, trên hình rồng vàng xoay vòng trong long châu có một vệt đỏ thẫm mảnh như sợi chỉ, kéo dài từ đầu rồng đến đuôi rồng. Chiêu Nguyên lí nhí nói, "Nếu huynh không thích, thì có thể đập vỡ nó."



Lạc Việt lại cau mày, "Đập vỡ long châu thì khác nào hủy hoại luôn cả đệ?



Đệ nghĩ ta là người như vậy sao? Là ta đang hỏi, ngoài cách đập vỡ long châu ra, còn cách nào khác nữa không?"



Chiêu Nguyên lại cúi đầu, "Tôi không biết."



Lạc Việt đấm ngực, "Ta sắp bị đệ làm cho tức chết mất thôi."



Chiêu Nguyên thận trọng hỏi, "Nếu như, tôi nói là nếu như, quả thật không sai, huynh chính là người tôi cần tìm, thì huynh có đồng ý làm hoàng đế không?"



Lạc Việt lập tức trả lời, "Vớ vẩn, đương nhiên là không. Đệ có biết ở nhân gian này tạo phản là tội lớn nhường nào không? Nhỡ đâu bị phát hiện, toàn bộ sư môn của ta sẽ bị diệt sạch không còn một mống. Hơn nữa đệ nghĩ tạo phản là việc dễ lắm sao?"



Trong các vở kịch đều đã nhắc đến, phàm là tạo phản, nhất định trong tay phải có trọng binh, dưới cờ phải có mãnh tướng, trong trướng phải có mưu sĩ, rồi có thiên thời địa lợi nhân hòa. Kẻ xuất thân hàn vi như Hán Cao Tổ, trong tay có Tiêu Hà Hàn Tín. Kẻ sa sút, như Lưu hoàng thúc, cũng có hai huynh đệ Trương Phi Quan Vũ, ngoài ra còn mời được Khổng Minh định Quan Trung.



Hầy, mấy đạo lý trần gian này, con rồng ngốc chắc chắn không hiểu nổi. Lạc Việt chỉ đành khẳng định lần nữa, "Tuyệt đối là sai, ta không thể nào là người đệ cần tìm đâu."



Chiêu Nguyên "ừm" một tiếng, rầu rầu đem long châu nuốt lại vào bụng, chúc đầu nằm xuống.



Lạc Việt cau mày nghĩ ngợi, "Đúng rồi, hình như đệ từng nói với ta, thần tiên trên trời có thể rửa sạch máu trong long châu để đổi huyết khế đúng không?"



Chiêu Nguyên khẽ động đậy đầu.



Lạc Việt đặt nó trở về phần đệm góc giường, tung chăn bước xuống, "Ta có việc ra ngoài một lát, đệ ngủ trước đi."



Chiêu Nguyên rúc vào chăn, nghe tiếng bước chân Lạc Việt xa dần, nó khổ não cọ đầu trên lần đệm.



Rốt cuộc phải làm sao đây?



Lạc Việt ra khỏi phòng ngủ, đi dọc hành lang vòng sang chái nhà bên cạnh, bước thẳng tới phòng Hạc Cơ Tử. Vết thương của hắn chưa lành, khập khiễng mãi mới tới nơi, đưa tay gõ cửa.



Mãi một lúc lâu Hạc Cơ Tử mới ngái ngủ ra mở cửa, "Tiểu tử, có chuyện gì không thể đợi trời sáng hẵng nói sao, nửa đêm canh ba còn sang phá rối mộng đẹp của vi sư?"



Lạc Việt chui tọt vào phòng, "Đệ tử có việc gấp, làm phiền sư phụ nghỉ ngơi, mong sư phụ không trách tội. Chỉ vì buổi tối đệ tử tham ngộ đạo pháp, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, muốn tới thỉnh giáo sư phụ."



Hạc Cơ Tử ngồi xuống mép giường, "Con nửa đêm còn tham tu đạo pháp, vi sư rất lấy làm mừng, có gì không hiểu, nói ta nghe xem nào."



Lạc Việt nghiêm sắc mặt, "Đệ tử nghĩ, người tu đạo trong thiên hạ nhiều vô kể, có đủ các pháp môn khác nhau, nhưng chung quy vẫn là khác đường mà cùng đích, đều muốn loại bỏ dơ bẩn, giữ lại thanh trong, hòa cùng tự nhiên, người đạt đến cảnh giới đó, có thể bạch nhật phi thăng. Muốn đạt tới bạch nhật phi thăng, rốt cuộc phải tu luyện tới trình độ nào?"



Hạc Cơ Tử vuốt râu nói, "Tu đạo trước tiên đòi hỏi chuyên tâm, phải chuyên mới tĩnh được, phải tĩnh mới thanh được. Căn cơ con hiện giờ chưa vững, vẫn còn cách bạch nhật phi thăng một vạn tám ngàn dặm nữa, uổng công ảo tưởng chỉ làm tăng tạp niệm. Hơn nữa, vi sư cũng đang trong quá trình tu hành, bạch nhật phi thăng là chuyện ngay ta cũng chưa dám nghĩ đến, vì vậy không thể trả lời con được."



Lạc Việt chớp chớp mắt, "Á, nếu vậy, vị sư tổ phi thăng thành tiên của Thanh Sơn năm xưa, lúc phi thăng tình hình thế nào? Còn nữa, tổ sư gia thành thần tiên rồi, còn quản chuyện phàm trần nữa hay không, ví dụ như đám đồ tử đồ tôn chúng con muốn cầu xin tổ sư gia giúp cho chút việc gì đó, có cách nào để liên lạc với người không?"



Hạc Cơ Tử nheo mắt, "Lạc Việt, con nói thật ra xem, con hỏi tới chuyện sư tổ, rốt cuộc là muốn làm gì?"



Lạc Việt cứng người, sư phụ quả nhiên lợi hại, có điều chuyện hắn muốn tìm sư tổ thần tiên rửa sạch máu trong long châu, sư phụ chắc không tài nào nghĩ đến. Hắn lập tức cười khan, "Sư phụ anh minh, thoắt cái đã nhìn ra ý đồ của đệ tử, đệ tử đang muốn... lần này trong Luận võ Đại hội, con rồng kia suýt chút nữa thì bị phụng hoàng nhận ra, sau này ngộ nhỡ có nhân vật lợi hại nào đến kiếm chuyện với Thanh Sơn chúng ta, không biết có thể mời luôn sư tổ thần tiên xuống giúp một tay, xử lý sạch bọn chúng cho rồi."



Hạc Cơ Tử khoan thai nói, "Là thần tiên, có nghĩa đã vứt bỏ phàm tục. Đã vứt bỏ, sao còn có thể nhặt lại nữa."



Lạc Việt xoa xoa mũi, "Thỉnh thoảng tiên ân phủ chiếu, cứu độ đám phàm phu tục tử chúng ta cũng coi như một việc thiện mà ạ."



Hạc Cơ Tử nói, "Thần tiên không phải ai cũng giống nhau, có thể sư tổ không quản chuyện này đâu."



Lạc Việt lại chỉ đành xoa mũi. Hắn cáo từ sư phụ định về phòng, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ra đến cửa lại quay lại, "Sư phụ, đệ tử còn có chuyện này muốn hỏi. Về cha mẹ con... ngoài những điều sư phụ từng kể, còn gì khác nữa không? Ví dụ như con còn có họ hàng nào nữa?" Hắn vốn sợ sư phụ nghi ngờ lai lịch của Chiêu Nguyên, không muốn đem hai chuyện này hỏi cùng một lúc, nhưng đến cuối cùng lại không nhịn được.



Hạc Cơ Tử không hề tỏ ý nghi ngờ, chỉ lắc đầu, "Khi ấy ta tình cờ đi ngang qua, vừa hay cứu được con trong đám loạn quân. Sau này ta cũng từng quay lại nơi đó hỏi han, cha con họ Lý tên Đình, là thương nhân có tiếng một dải Lưỡng Giang, nghe nói xuất thân cô nhi, không có họ hàng thân thích. Mẹ con là Lưu thị, cha mẹ chết sớm, có hai ca ca, đều cùng đi theo cha con làm ăn buôn bán, khi ấy cũng chết trong chiến loạn, vì vậy ta mới đem con về Thanh Sơn."



Lạc Việt gãi gãi sau gáy, "Ra thế. . . Vậy đệ tử không còn chuyện gì nữa, sư phụ tiếp tục nghỉ ngơi đi ạ."



Hắn quay người bước khỏi cửa, Hạc Cơ Tử ở sau lưng lại lên tiếng, "Đúng rồi, vị long công tử kia, vẫn ổn chứ?"



Lạc Việt quay người đáp, "Vẫn ổn ạ, ăn được ngủ được, có điều vẫn mang hình dạng con rắn, không biến được thành người cũng không biến lại được thành rồng, có lẽ là do chiếc vòng Lâm Tinh cô nương tặng, chắc chỉ có cô ấy mới giúp gỡ ra được. Song từ sau trận yêu thú náo loạn Luận võ Đại hội đã không còn thấy bóng dáng Lâm Tinh đâu nữa."



Hạc Cơ Tử khẽ gật đầu, điềm đạm nói, "Mấy ngày này con tạm thời chăm sóc long công tử cho tốt."



Lạc Việt vâng dạ, thầm quan sát sắc mặt sư phụ, thấy không có gì khác lạ mới len lén thở phào.



Từ phòng sư phụ trở ra, gió đêm hơi lạnh, lúc này đã quá canh ba, đình viện ngập ánh trăng, đẹp một cách thanh u. Lạc Việt bước ra hiên ngẩng đầu nhìn trời. Trời cao mà thoáng đãng, sao giăng lấp lánh, hắn hít vào một luồng khí mát lành, trong thoáng chốc, toàn thân từ đầu đến chân đều trở nên sảng khoái.



"Đêm dài đằng đẵng, thì ra đại sư huynh cũng không ngủ được, ra đây ngắm trăng sao."



Sau gốc cổ thụ gần đấy, đột nhiên vang lên tiếng người.



Lạc Việt ngỡ ngàng quay đầu lại, chỉ thấy từ trong bóng đổ của tàng cây có một người bước ra, mặc mỗi tấm áo cánh mỏng, tóc buông xõa, tay cầm quyển sách, đầu đội con rùa. Thì ra là vị sư đệ hờ bí ẩn, Đỗ Như Uyên. Lạc Việt liền nói, "Không phải ta không ngủ được, mà là vừa có chuyện tới tìm sư phụ, rồi tiện đứng luôn đây, Đỗ sư đệ tối rồi vẫn cầm sách, có nhìn được chữ không?



Đừng đọc nhiều hại mắt đấy."



Đỗ Như Uyên cuộn quyển sách vào, "Vâng, đệ ra sân đi qua đi lại thôi, quyển sách này, là bình thường vẫn cầm quen rồi." Gã chắp tay sau lưng, "Đại sư huynh thấy bầu trời đêm nay thế nào?"



Lạc Việt nói, "Rất đẹp."



Đỗ Như Uyên ngửa đầu, "Sao trời thì sao?"



Lạc Việt nói, "Rất sáng."



Đỗ Như Uyên thở dài, "Vừa rồi đệ xem qua tinh tượng, mấy ngày sắp tới e sẽ có biến cố lớn."



Cái thứ tinh tượng này, Lạc Việt cũng biết sơ sơ, thân là đệ tử môn phái tu chân, mấy thể loại như xem tướng mặt trông sao trời, mò xương, bốc quẻ, xem phong thủy, coi sinh thần bát tự, bắt buộc đều phải có chút kỹ năng, đến thời khắc then chốt có thể kiếm tiền nuôi miệng còn thiết thực hơn thông thạo mấy xảo thuật huyền đạo hư vô mù mờ. Sao trời lúc này, theo Lạc Việt thấy thì chẳng có gì bất thường, Thái Bạch Bắc Đẩu đều ở đúng vị trí lấp lánh rực rỡ, không hề có dị sắc, cũng không tối mờ, bốn phương bầu trời, vị trí các sao cũng không có gì rối loạn. Xem ra Đỗ thư sinh lại làm bộ làm tịch đây. Lạc Việt không buồn phản bác, ngoác miệng ngáp một cái.



Đỗ Như Uyên vẫn ngửa cổ nhìn trời, "Sắc trời hướng chính Bắc có điềm lạ, Tử Viên lập lòe, lúc ban ngày đệ thấy trong ánh sao Thiên Chủ thoáng có biến, lại thêm Quỷ Phương thoắt sáng, là tượng biến loạn." Câu chuyện đột nhiên quay ngoắt, "Hôm đó ở Luận võ Đại hội, tận mắt nhìn thấy tân thái tử, đại sư huynh thấy thế nào?"



Lạc Việt nói, "Được đó chứ, ra dáng nhân tài."



Đỗ Như Uyên lắc đầu, "Nhưng không biết sau này thiên hạ rốt cuộc họ Mộ hay họ Hòa."



Lạc Việt ngẫm nghĩ nói, "Đỗ sư đệ, ta nghĩ chúng ta là phận dân đen, ít hỏi đến quốc sự là hơn. Hoàng thượng muốn nhận ai làm con là chuyện trong nhà của ông ấy, hoàng thượng vui là được. Chỉ cần là vị hoàng đế có thể cho bá tính một cuộc sống tốt, thì người đó trước đây họ gì, hiện nay họ gì, đâu còn quan trọng."



Đỗ Như Uyên quay sang nhìn hắn, "Đệ nhớ đại sư huynh từng nói, chí hướng của mình là cứu khốn phò nguy, rõ ràng trong lòng có thiên hạ. Giả sử một ngày kia huynh làm hoàng đế, huynh sẽ trị vì thiên hạ thế nào?"



Lạc Việt giật mình, quay ngoắt lại nhìn Đỗ Như Uyên, trong màn đêm không thể trông rõ gã và con rùa kia có gì bất thường, bèn lấp lửng đáp, "Đỗ sư đệ, những lời như vậy không nên tùy tiện nói ra, nhỡ để người có lòng dạ nghe thấy dễ bị bắt đi chém đầu như chơi." Hắn gãi đầu, tỏ vẻ khó xử, "Nhưng giờ cũng không có ai quanh đây... ha, ta nghĩ, hoàng đế không phải bạ ai cũng có thể làm được, phải xem có tư chất phù hợp không. Như ta đây, làm đại hiệp, khoái ý giang hồ, đã tâm mãn ý nguyện rồi. Làm hoàng đế có khi còn thấy như phải chịu tội. Quản lý đại thần phê duyệt sớ tấu xử lý chính sự đều không biết làm, thế chẳng phải là một tên hôn quân sao? Bắt ta ngày ngày phải mặc long bào làm bộ làm tịch chồm hỗm trong hoàng cung, thể nào cũng ngột ngạt khó chịu lắm."



Đỗ Như Uyên bật cười, không nói gì nữa.



Lạc Việt đứng một lát, đoạn ngáp thêm cái nữa, "Đỗ sư đệ, ta về phòng ngủ trước đây. Đêm muộn có sương, đệ cũng đừng đứng bên ngoài lâu quá."



Đỗ Như Uyên gật đầu, "Đệ đứng thêm chút nữa rồi sẽ về phòng. Đại sư huynh cứ tự nhiên."



Lạc Việt quay người về phòng, Đỗ Như Uyên vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, có vẻ trầm tư.



Chiêu Nguyên co ro trong chăn nằm một bên giường, đang thiếp ngủ thì mơ màng cảm giác Lạc Việt nằm trở lại giường, bất giác rúc lại bên cạnh hắn. Lạc Việt nhìn nó đang say giấc, thở dài đánh thượt, thổi tắt đèn dầu.



Chiêu Nguyên nằm mơ, nó mơ thấy mình đang ở nơi đồng không mông quạnh, nơi trông thấy Lạc Việt lần đầu tiên. Lạc Việt kéo theo Lạc Lăng Chi mặt mày mừng rỡ nói với nó, "Ta tìm được cách rửa máu trong long châu rồi, đệ có thể định lại huyết khế với Lạc Lăng Chi ngay thôi, vui không nào? Mau đem long châu ra đây, mau lên mau lên!"



Nó móc long châu ra. Lạc Việt rút một mảnh vải, cố sức lau chùi long châu, sợi đỏ thẫm trên long mạch màu vàng quả nhiên mờ đi từng chút một, cứ mỗi lần như thế, nụ cười trên mặt Lạc Việt lại tươi thêm một phần. Không hiểu sao, lòng Chiêu Nguyên càng lúc lại càng rầu rĩ, cảm giác như gạch đá trong lòng mỗi lúc một chất chồng nhiều thêm.



Lạc Việt vừa lau vừa hớn hở nói, "Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi, không ai liên can đến ai nữa. Các người bị phụng hoàng tóm được, tuyệt đối đừng có khai quen biết ta đấy."



Màu đỏ sẫm trên long mạch đã hoàn toàn biến mất, Lạc Việt tóm lấy tay Lạc Lăng Chi, dùng dao rạch một nhát, nặn ra vài giọt máu. Màu đỏ tươi bất chợt bao trùm đất trời, cả long châu lẫn Lạc Lăng Chi bỗng đều không thấy đâu nữa, nó kinh hoàng nhìn quanh, màu đỏ tươi xung quanh hóa thành một dải cầu vồng rực rỡ, một con phụng hoàng to lớn, sặc sỡ đến mức không thể sặc sỡ hơn được nữa từ trên trời sà xuống, quắp lấy vai Lạc Việt. Chiêu Nguyên xông lên trước, liều mạng kéo Lạc Việt khỏi móng vuốt phụng hoàng, nhưng Lạc Việt lại gạt nó ra, cười híp mắt vẻ như rất thân quen nói với con chim, "Phụng huynh, cuối cùng huynh cũng tới."



Phụng hoàng quắp Lạc Việt bay lên trời cao, càng lúc càng xa hút, hướng về phía mặt trời, nắng châm vào mắt Chiêu Nguyên đau điếng, nó cố đuổi theo, bỗng vấp chân...



Chiêu Nguyên rùng mình mở choàng mắt. Bốn bề tối om, im ắng, tiếng thở của Lạc Việt gần sát trong gang tấc. Chiêu Nguyên ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ, rồi xích lại, gối đầu lên vai hắn.



Hôm sau ngủ dậy, Lạc Việt nhận được một tin lớn và một tin nhỏ.



Tin nhỏ là, Đỗ Như Uyên đã tới từ biệt sư phụ, muốn rời Thanh Sơn, tiếp tục lai kinh dự thi.



Tin lớn là, hôm nay trời vừa sáng, thân binh An Thuận vương phủ đưa thiếp tới, cho biết tân thái tử Hòa Trinh điện hạ muốn lên thăm hỏi Thanh Sơn chưởng môn Hạc Cơ Tử đạo trưởng.



Tin lớn này khiến cả Thanh Sơn từ trên xuống dưới đều vô cùng kinh ngạc. Từ ngày lụng bại, môn phái họ đã không còn qua lại với quan phủ nữa, bao nhiêu năm nay, ngay đến huyện lệnh thất phẩm của tiểu huyện thành phụ cận còn chưa từng ghé chân, giờ lại có tân thái tử muốn đại giá quang lâm, thực khiến người ta bàng hoàng khó hiểu, không biết là phúc hay là họa.



Mấy sư đệ Lạc Việt ngồi chụm lại suy đoán.



"Lẽ nào là muốn biểu dương đại sư huynh trong Luận võ Đại hội đã không màng nguy hiểm xả thân đại chiến yêu thú?"



"Ta nghĩ không phải đâu, thái tử điện hạ nói là đến gặp sư phụ mà, chắc trong lúc vây đánh yêu thú, thái tử phát hiện ra sư phụ còn lợi hại hơn Trọng Hoa Tử nhiều, nên muốn mời sư phụ làm đại loại Hộ quốc pháp sư gì đó."



Lạc Việt có hơi kinh sợ, thái tử cùng một phe với con phụng hoàng kia. Lẽ nào bọn họ trở về suy đi tính lại, cảm thấy có điều bất ổn, nên đích thân lên núi bắt Chiêu Nguyên?



Hạc Cơ Tử nói, "Mặc cho là phúc hay là họa, dù gì cũng chẳng tránh nổi, cứ bình thường mà ứng phó vậy."



Ăn xong bữa sáng, Hạc Cơ Tử, ba vị trưởng lão và các đệ tử Thanh Sơn cùng tiễn Đỗ Như Uyên lên đường.



Đỗ Như Uyên đứng giữa Tổ Sư điện tháo cây trâm gỗ vàng cài tóc cùng với đồng phục đồ đệ dâng trả lại cho Hạc Cơ Tử. Lạc Việt nói, "Đỗ công tử đã giúp đỡ Thanh Sơn rất nhiều, bản phái cảm kích vô cùng. Chỉ cần Đỗ công tử không chê, chúng ta vĩnh viễn coi công tử như đồng môn huynh đệ, về sau nếu có gì cần đến Thanh Sơn, công tử cứ nói một câu là được."



Đỗ Như Uyên mỉm cười, nho nhã đáp, "Được các vị đạo trưởng và các vị sư huynh đây cứu giúp, lại có hân hạnh nhập môn, mấy ngày nay đầu óc mở mang, học hỏi thêm nhiều kiến thức. Còn về chút việc vừa làm, chỉ cỏn con như cái nhấc tay, sư huynh không cần quá khách khí."



Lạc Việt cũng nhoẻn cười, lại ôm quyền, "Đa tạ đa tạ." Câu nói này của hắn thực chất là nói với con rùa trên đầu Đỗ Như Uyên, đa tạ nó đã cho biết đáp án trong Luận võ Đại hội. Với người không rõ nội tình, hành động này có phần đường đột, Đỗ Như Uyên hơi nhếch lông mày, nhưng rồi không nói gì. Lạc Ngô Lạc Tấn tiếp lời, "Đỗ công tử, lần này công tử lai kinh ứng thí, nếu có thể ghi danh bảng vàng, mai sau làm quan lớn, nhớ đừng quên chúng ta nhé."



Đỗ Như Uyên mỉm cười, "Nhất định nhất định."



Rồi tất cả vội vàng quay về môn phái quét dọn thu vén, đợi nghênh đón đại giá thái tử. Lạc Việt đang bị thương, không làm được việc nặng, nên được giao nhiệm vụ tiễn chân Đỗ Như Uyên. Tới đầu lối mòn dẫn xuống núi, Đỗ Như Uyên dừng bước, cung tay hành lễ với Lạc Việt, "Lạc Việt sư huynh, vết thương của huynh vẫn chưa lành, không tiện phiền huynh thêm nữa, tiễn tới đây là được rồi. Được huynh chiếu cố, vô cùng cảm kích. Giã biệt từ đây, bảo trọng."



Chiêu Nguyên thò đầu ra khỏi ngực áo, con rùa trên đầu Đỗ Như Uyên nheo đôi mắt ti hí quan sát nó và Lạc Việt, rồi gật đầu với nó. Lạc Việt nhe răng cười, "Khách sáo quá, chúc Đỗ công tử thuận buồm xuôi gió, khoa cử lần này đỗ được trạng nguyên."



Đỗ Như Uyên cõng tay nải hòm sách đi xuống núi, Lạc Việt đợi bóng gã xa dần mới quay gót, vừa định đi lên hướng cổng lớn thì sau lưng bất ngờ vang tiếng quát, "Đứng lại!" Giọng con gái, hình như là Lâm Tinh. Lạc Việt quay ngoắt lại, chỉ thấy đứng giữa đường một thiếu nữ, mình vận xiêm y đỏ, tay cầm nhuyễn tiên, chính là Lâm Tinh.



Câu "Đứng lại" của cô không phải để quát hắn. Lâm Tinh đứng giữa đường núi, chắn ngang đường Đỗ Như Uyên, chân mày nhướng cao, tay vung vẩy nhuyễn tiên, "Ngươi, không được đi!"



Đỗ Như Uyên sững lại chốc lát mới ngạc nhiên nói, "Lâm Tinh cô nương, vì sao chặn đường tại hạ?"



Lâm Tinh cười khẩy, "Chớ có làm bộ làm tịch với ta, ta đã điều tra rõ ràng lai lịch của ngươi rồi. Ngươi gấp gáp rời đi như vậy, có phải vội chạy đi đưa tin, nương nhờ bên phụng hoàng hay không?"



Lần này đến lượt Lạc Việt lẫn Chiêu Nguyên đang ở trong ngực áo hắn cùng sững sờ, giọng Đỗ Như Uyên vẫn rất ngỡ ngàng, "Lâm Tinh cô nương, tại hạ không hiểu cô đang nói gì."



Lâm Tinh lại nhướng cao chân mày thêm chút nữa, "Không hiểu?" Cây nhuyễn tiên trong tay cô đột nhiên quất tới như điện xẹt, thân roi bừng lửa cháy, quật mạnh về phía Đỗ Như Uyên. Lạc Việt cả kinh, chỉ chớp nhoáng, quanh người Đỗ Như Uyên bất ngờ xuất hiện một lồng sáng màu xanh lục, chặn đứng cây roi của Lâm Tinh, lửa trên thân roi vừa chạm vào lồng sáng là lập tức tắt ngấm. Lâm Tinh giật cổ tay, thu cây roi về, "Không hổ là quy gia hộ mạch đại trưởng lão, mai cứng đấy!"



Lồng sáng mờ dần, con rùa trên đầu Đỗ Như Uyên cựa quậy mở miệng nói, "Tiểu kỳ lân, chớ quá vô lễ!"



Lâm Tinh "hừ" một tiếng, cặp mắt lóe sáng nhìn thẳng vào Đỗ Như Uyên, "Thư sinh, không cần vờ vịt nữa đâu, con rùa trên đầu ngươi, kỳ thực ngươi nhìn thấy mà."



Lạc Việt và Chiêu Nguyên nhất loạt bàng hoàng. Đỗ Như Uyên ung dung đứng đó, khóe miệng khẽ nhếch, "Nhìn thấy thì sao, không nhìn thấy thì sao?"



Lâm Tinh hất cằm "Rất đơn giản, ngươi ở lại, chúng ta là đồng minh. Ngươi đi, chúng ta là kẻ địch. Xem ra trong lòng ngươi đã có quyết định rồi."



Lạc Việt cuối cùng không kiên nhẫn nổi nữa, bước lại gần, góp lời, "Hai vị, tạm thời ngừng lại đã, có thể cho ta hỏi một câu không, chuyện hai người đang nói rốt cuộc là..."




Đỗ Như Uyên nói, "Ồ, thật khiến ngưới ta ngưỡng mộ."



Chiêu Nguyên lại nằm xuống, cảnh hòa thuận vui vẻ của gia đình Hồ Lão Thất khiến nó nhớ nhà, nhớ phụ vương mẫu hậu cùng huynh đệ tỉ muội. Nếu Lạc Việt dứt khoát không chịu làm hoàng đế, muốn đuổi nó đi, nó nên làm sao mới phải đây? Hay là về nhà cho rồi? Nhưng về nhà thì biết nói gì? Nó không thể hoàn thành trọng trách được giao phó, mặt mũi đâu mà về. Đợi Đỗ Như Uyên ngủ lại, Chiêu Nguyên lặng lẽ rời giường, mở cửa bước ra ngoài. Đêm đã khuya, trăng rất sáng, nó vòng ra sân sau tĩnh mịch, ngồi xuống bên bờ suối nước nóng.



Lạc Việt ngủ đến nửa đêm thì tỉnh giấc, dậy đi nhà xí, ngang qua sân sau, thấy con rồng ngốc đang ngồi xổm bên bờ suối, trơ trọi trông trăng, bộ dạng như con sói cô độc giữa đồng hoang. Từ nhà xí trở ra, Lạc Việt ngẫm nghĩ, rồi quyết định đi lại suối nước nóng, "Này, sao đệ không ngủ mà ngồi thừ ra ở đây?"



Con rồng ngốc hình như giật mình, lúc hắn tới trước mặt, nó luống cuống như tiểu tân nương bị bắt nạt, "Ơ, tôi về phòng ngay đây."



Lạc Việt gãi gáy. Cách đấy mấy bước chân bỗng vang lên một giọng nói, "Ôi chao, ngươi nhận lời làm hoàng đế thì có sao, ngươi xem nó kìa, đáng thương biết nhường nào."



Chiêu Nguyên giật mình lần nữa. Lạc Việt lẳng lặng ngoái đầu nhìn, "Lâm Tinh, cô ở đó từ bao giờ thế?"



Lâm Tinh bước ra khỏi gốc cây, "Vừa mới thôi, ta tới phòng tìm con rồng ngốc, nhưng không thấy, lại tới tìm ngươi, cũng không thấy, ta đoán hai ngươi ra ngoài ngắm trăng rồi." Cô đung đưa bọc vải trong tay, tới ngồi xuống bên Chiêu Nguyên, "Ta qua phòng ngươi tiện đem túi trứng vịt ra đây. Thứ này không giữ được lâu, ăn hết luôn đêm nay đi."



Một người nữa cũng bước theo ra từ sau gốc cây, "Phải lắm phải lắm, một đêm có trăng có sao, thật đúng là nhân sinh khoái ý."



Ra là Đỗ Như Uyên, trên đầu vẫn đội lão rùa.



Lâm Tinh nói, "Lúc ta tới phòng tìm con rồng ngốc, gã liền đi theo. Ta nghĩ, ba thần hộ mạch chúng ta với hai ngươi vẫn chưa ngồi lại thương lượng lần nào, nhân cơ hội này bàn luôn chuyện sắp tới cũng được."



Đỗ Như Uyên ngồi xuống bờ suối, chẳng hề khách sáo cầm một quả trứng vịt lên, bóc vỏ cắn một miếng. Lâm Tinh cũng nhặt lấy một quả gõ gõ, đưa cho Lạc Việt, "Ờ, phải rồi, vẫn chưa xin lỗi ngươi, hôm nay bị tên thái tử kia đeo bám, ta đành lấy ngươi làm lá chắn, ngại quá!"



Lạc Việt lập tức nói, "Không sao không sao, ta hiểu được mà, giang hồ cấp bách thôi. Chỉ xin cô nương sau này chớ nhận bừa người khác làm tướng công nữa, đặc biệt là trước chốn đông người, quả cũng khiến người ta có chút khó xử đấy."



Lâm Tinh bóc vỏ trứng, lại cầm một quả đưa cho Chiêu Nguyên, mắt vẫn nhìn Lạc Việt, "Ta thật không hiểu nổi ngươi, sao cứ sống chết không chịu làm hoàng đế? Ngươi mà lên ngôi, ít nhất cũng có thể khiến tên tiểu nhân An Thuận thế tử kia hết đường đắc chí, sư môn các ngươi cũng sẽ không bị người khác ức hiếp nữa, bằng không, ngươi có làm đại hiệp lợi hại thế nào, trước sau cũng không thể đối đầu với triều đình được đâu."



Lạc Việt thở dài, mặt mày ủ ê. Đỗ Như Uyên xen vào, "Ta có thể hiểu được Lạc Việt sư huynh. Mỗi người mỗi chí, huynh ấy quả thật không thích hợp làm hoàng đế. Nếu là Lạc Lăng Chi, quá lắm là hy vọng mờ mịt. Còn như Lạc Việt sư huynh, dù huynh ấy có bằng lòng hay không, cũng đều là tuyệt vọng."



Lạc Việt cảm thấy câu nói này có hơi chối tai. Lâm Tinh lập tức trợn mắt, "Này, ngươi..."



Đỗ Như Uyên giơ tay ngăn lại, "Kỳ lân cô nương, ta không tranh luận với cô. Lạc Việt không muốn lên ngôi, có tranh cũng vô ích."



Lâm Tinh tức tối cắn một miếng trứng, "Đúng thế. Nếu Lạc Việt không làm hoàng đế, con rùa này còn có thể đi nương nhờ phụng hoàng, chứ con rồng ngốc và ta thì không biết phải giải quyết sao đây."



Lạc Việt thở dài, "Ta..."



Chiêu Nguyên lí nhí, "Tôi không sao, rồi sẽ có cách thôi." Câu nói khiến Lạc Việt bất giác thấy mặc cảm tội lỗi.



Đỗ Như Uyên từ tốn bóc vỏ trứng, "Nói đến cách, tại hạ quả có một cách, hẳn rất hữu dụng. Dù Lạc Việt sư huynh muốn làm hoàng đế, cách này cũng thực tế hơn nhiều so với việc giúp huynh ấy lên làm hoàng đế."



Mắt Lâm Tinh tức thì sáng rỡ, "Cách gì?"



"Chính là chọn một người khác."



Chiêu Nguyên phản đối, "Nhưng long châu đã thấm máu Lạc Việt rồi, không dễ đổi đâu."



Đỗ Như Uyên nghiêm túc nói, "Không cần đổi."



Chiêu Nguyên nghi hoặc cau mày. Đỗ Như Uyên ung dung tiếp, "Từ giờ trở đi, Lạc Việt muốn làm gì thì tùy, chúng ta tuyệt nhiên đừng nhúng tay vào, chỉ lo kiếm cho huynh ấy một tân nương thôi."



Lâm Tinh bừng tỉnh, gật gù, "Cao minh! Tên mọt sách này, ngươi nghĩ ra cách hay đấy."



Chiêu Nguyên vẫn không hiểu, vì sao phải kiếm tân nương cho Lạc Việt. Đỗ Như Uyên mỉm cười, "Tìm một tân nương để huynh ấy mau mau thành thân, chóng sinh con trai, thế là chúng ta có người được chọn tiếp theo rồi."



Chiêu Nguyên cuối cùng cũng vỡ lẽ, nó khâm phục nhìn Đỗ Như Uyên, cách này quá hay, Đỗ Như Uyên không hổ là nhân tuyển của lão rùa.



Đỗ Như Uyên nhất nhất phân tích kỹ càng. Làm như vậy sẽ giải quyết xong vấn đề long mạch. Con trai Lạc Việt cần mười lăm mười sáu năm để trưởng thành, cộng thêm một hai năm xoay xở tìm tân nương cho Lạc Việt để đứa trẻ ra đời, cả thảy cũng chỉ gần hai mươi năm. Đối với Chiêu Nguyên Lâm Tinh và lão rùa, hai mươi năm chẳng hơn cái chớp mắt, Đỗ Như Uyên lúc ấy cũng mới ngoài ba mươi tuổi, đang ở độ tráng niên. Thêm nữa, đứa trẻ này được bọn họ bồi dưỡng từ nhỏ, nhất định không khiến người ta tuyệt vọng như cha nó.



Lạc Việt nhíu chặt lông mày, cái gì mà không khiến người khác tuyệt vọng như cha nó?



Đỗ Như Uyên, Lâm Tinh, Chiêu Nguên và lão rùa đã hoàn toàn gạt hắn sang một bên, vui mừng phân tích. Đỗ Như Uyên vẫn thao thao bất tuyệt, "Đứa trẻ này, nhờ sự vun đắp của chúng ta, nhất định sẽ tài đức vẹn vẽ, văn võ song toàn, tuyệt đối không trở thành hạng du thủ du thực. Đầu tiên, nó nhất định phải học đủ thi thư binh pháp và đạo trị quốc, có tài thao lược."



Lâm Tinh góp thêm, "Rồi phải có võ nghệ cao cường, nắm nhiều pháp thuật lợi hại, là đại anh hùng đại trượng phu lòng mang chí lớn, đánh đâu thắng đó trên chiến trường."



Chiêu Nguyên cũng phụ họa, "Ừm, còn phải mang khí chất của bậc đế vương, quân lâm thiên hạ, khiến người người thần phục."



Lão rùa chậm rãi tiếp lời, "Tâm phải sâu, khí phải vững."



Bọn họ càng nói càng hào hứng, tựa hồ đứa trẻ sơ sinh nọ đã ở ngay trước mặt. Hai mắt Lâm Tinh lấp lánh, "Hoàn mỹ, quá hoàn mỹ, người như thế mới xưng là nhân tuyển để mở ra một thời đại thịnh vượng."



Đỗ Như Uyên gật gù, "Đúng vậy, tại hạ vẫn luôn nói, hoàng đế đâu phải bạ ai cũng làm được. Đáng tiếc là ở Lạc Việt không có điểm mạnh nào phù hợp để di truyền lại cho con trai huynh ấy. Bởi thế tân nương mà chúng ta tìm nhất định phải là một kỳ nữ trăm năm hiếm gặp, tri thư đạt lý thông minh mỹ miều, mạnh mẽ hơn hẳn các trang nam tử mới được." Gã lo âu đưa tay gãi cằm, "Không dễ tìm đâu."



Lâm Tinh biểu đồng tình, "Đúng thật, mà dù có tìm được đi nữa, nhỡ đâu đứa trẻ sinh ra lại không may giống Lạc Việt hơn thì biết làm thế nào?"



Không may giống hơn... Nói năng cái kiểu gì thế?



Đỗ Như Uyên trấn an, "Không lo, thông thường con trai giống mẹ, dù không hoàn toàn thì ít nhất cũng phải có đôi chỗ nhang nhác, vẫn hơn là không được điểm nào."



Lâm Tinh gật đầu tán đồng, "Vậy cứ quyết thế đi, trời sáng ta sẽ bắt tay đi tìm ngay." Cô vỗ vai Chiêu Nguyên, "Ngươi phải tránh phụng hoàng, không tiện ra ngoài. Lạc Việt giao cho ngươi để mắt đấy, trước khi bọn ta tìm được tân nương thích hợp, chớ để bất kỳ con cái nào có cơ hội tiếp cận Lạc Việt."



Chiêu Nguyên gật mạnh đầu. Lạc Việt bị bỏ mặc một bên, sắc mặt càng lúc càng tái xanh, "Các người..."



Chiêu Nguyên đột nhiên nghĩ ra một chuyện, "Ngộ nhỡ, Lạc Việt không sinh được con trai thì sao?"



Lâm Tinh và Đỗ Như Uyên đều đờ người. Hiện giờ hoàng tộc Hòa thị chỉ sinh toàn con gái, không đẻ được con trai, vì thế phụng hoàng mới phải kiếm một người mới. Lạc Việt là hậu nhân Hòa thị... nhỡ đâu hắn cũng... Cái bệnh không sinh nổi con trai ấy, hình như đa phần người mang họ Hòa đều mắc phải.



Đỗ Như Uyên lộ vẻ trầm tư, "Quả có thế thật, tuy nhiên. Chúng ta cần phải đặt lòng tin vào Lạc Việt sư huynh... Nhưng để đề phòng vạn nhất, chúng ta có nên kiếm hẳn vài tân nương cho huynh ấy không?"



Lâm Tinh nói, "Sinh toàn con gái là bệnh trên người hắn chứ, liên quan gì đến con gái nhà người ta. Không sinh được thì lấy ai cũng vậy thôi. Ta thấy chi bằng để ta truyền tin về nhờ các trưởng lão trong tộc nghĩ cách, kiếm xem có loại thuốc nào sinh con trai..."



Lạc Việt cuối cùng mặt mày xanh lét, đứng phắt dậy nói, "Đủ rồi."



Chiêu Nguyên, Lâm Tinh, Đỗ Như Uyên, lão rùa đều ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ vô tội. Lạc Việt nghiến răng ken két, "Các người đang bàn chuyện nuôi lợn con đấy à?"



Chiêu Nguyên khẽ khàng nói, "Đâu có, chúng tôi đang tính chuyện chọn người khác thôi."



Đỗ Như Uyên cười khì khì, "Đây là nghĩ cho giang sơn xã tắc nhân gian, Lạc Việt sư huynh à."



Lâm Tinh nói, "Đúng thế, không được bàn chuyện ngươi, chúng ta bàn chuyện con trai ngươi cũng không được sao?"



Lạc Việt xanh mặt, gật đầu, "Được, các người cứ từ từ mà bàn, dù gì nhìn thấy ta là tuyệt vọng, nên ta không tham dự nữa, mời chư vị tiếp tục." Đoạn quay người sải bước đi thẳng.



Chiêu Nguyên kéo Lâm Tinh, "Huynh ấy giận sao?" Bọn họ vừa nãy thảo luận quá chuyên tâm, có thể trong lúc sơ ý đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của Lạc Việt. Chiêu Nguyên hơi hối hận, băn khoăn không biết có nên đi tìm Lạc Việt xin lỗi hay không.



Lâm Tinh và Đỗ Như Uyên đưa mắt nhìn nhau, Lâm Tinh nhướng mày, Đỗ Như Uyên cười mỉm. Lâm Tinh vừa ngáp vừa đứng dậy, "Hôm nay cứ thế đã, ta về ngủ đây."



Lạc Việt quay về phòng, đặt mình nằm xuống ngủ luôn, ngày hôm sau, không hiểu sao lòng vẫn hơi buồn bực. Chiêu Nguyên quanh quẩn mãi bên hắn, ngập ngừng muốn nói, nhưng Lạc Việt cứ vờ như không thấy, không hiểu. Sau khi bình tĩnh lại, hắn cũng nghĩ ra, có khi tối qua mấy người bọn họ đã giở trò thông đồng khích tướng mình. Lạc Việt thừa nhận, phép khích tướng này rất thành công, hắn quả thật đã bị kích thích ít nhiều. Hắn không hề muốn làm hoàng đế, nhưng được mời làm mà từ chối, với bị chỉ thẳng vào mũi chê bai là không đủ khả năng làm, mang đến cảm nhận khác hẳn nhau.



Vì sao bản thiếu hiệp làm hoàng đế lại là tuyệt vọng? Bản thiếu hiệp ít nhất cũng là đại hiệp thiên bẩm, cho dù chỉ có cái dũng của kẻ thất phu, không tinh thông gì, không sở trường gì nhưng ít ra cũng quang minh lỗi lạc, có trí tuệ, lại quả cảm quyết đoán. So với tên thái tử tiểu nhân và tên Lạc Lăng Chi nhạt như nước ốc kia nhất định hơn xa mười vạn tám ngàn dặm.



Lúc ăn cơm, Chiêu Nguyên sán lại ngồi cạnh Lạc Việt, xun xoe gắp thức ăn cho hắn, chọn cái đùi gà to nhất bỏ vào bát hắn. Lạc Việt đáp lễ bằng một gắp mộc nhĩ xào trứng, vờ như vu vơ hỏi, "Lâm Tinh đâu?"



Chiêu Nguyên cúi đầu xúc miếng trứng bỏ vào miệng, "Không biết, từ sáng đã ra ngoài rồi."



Không phải đi giúp bản thiếu hiệp tìm tân nương thật đấy chứ! Lạc Việt thầm cười khẩy, thôi kệ, nếu quả thật tìm được một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, bản thiếu hiệp có thể xem xét và miễn cưỡng tiếp nhận cũng nên.



Kết quả, đến khi trời nhá nhem tối, Lâm Tinh vẫn biệt tăm, chỉ thấy Hạc Cơ Tử và Tùng Tuế Tử vốn đi vắng từ sớm trở về, còn mang theo tin lành. Nha môn tri huyện lần đầu tiên hành sự thần tốc, đã xuất tiền trùng tu trả họ. Thái tử điện hạ bụng dạ rộng rãi, yêu cầu cấp phát hẳn mấy nghìn lượng vàng.



Đệ tử Thanh Sơn nhất loạt vỗ tay reo hò. Lạc Việt xoa tay, "Sư phụ, chúng ta phải lên kế hoạch chi tiết xem nên tiêu số tiền này thế nào. Đệ tử sẽ dốc sức kiến tạo lại Thanh Sơn sao cho bề thế không ai bì được."



Các đệ tử khác thi nhau tỏ rõ quyết tâm. Hạc Cơ Tử vẫn rất bình thản, "Chuyện này cứ để từ từ bàn bạc, không cần nóng vội làm gì." Đoạn nhìn Lạc Việt, "Sau bữa tối, con sang phòng vi sư một lát nhé!"



Cơm nước xong xuôi, Lạc Việt tới phòng sư phụ. Hạc Cơ Tử ra hiệu cho hắn đóng chặt cửa lại, dáng vẻ rất nghiêm nghị.



Chẳng mấy khi thấy sư phụ trịnh trọng như vậy, Lạc Việt bèn y lời đóng cửa. Hạc Cơ Tử lập tức hỏi thẳng, "Trong chiếc vò báu bị lấy đi có mấy quả trứng muối, con thu lại xong, giờ để ở đâu rồi?"



Sư phụ tỏ vẻ bí ẩn trang trọng như thế, hóa ra chỉ để nghe ngóng về mấy quả trứng, Lạc Việt không khỏi bất ngờ, thừ người một lát mới nói, "Ăn rồi ạ."



Hạc Cơ Tử ngỡ ngàng, "Ăn rồi? Ai ăn?"



Lạc Việt gãi mũi, "Lúc mới đến động hồ ly, có sư đệ đói bụng bèn lấy ăn mấy quá, số còn lại đêm qua đệ tử cùng Đỗ Như Uyên, Lâm Tinh, Chiêu Nguyên ngồi nói chuyện đằng hậu viên, đã lấy làm đồ ăn đêm rồi ạ."



Hạc Cơ Tử hỏi, "Ăn hết sạch ư?"



Lạc Việt thoáng ngẫm nghĩ, đoạn lưỡng lự nói, "Chắc thế, con cũng không rõ. Tại vừa ăn vừa nói chuyện nên không để ý. Dù sao đến hôm nay cũng không thấy còn nữa."



Lẽ nào sư phụ bị mất vò báu nên không cam tâm, định nghiên cứu xem trứng vịt muối trong pháp khí có khác gì trứng vịt thường hay không?



Hạc Cơ Tử không hề tiếc nuối hay trách cứ, chỉ im lặng hồi lâu rồi đột nhiên thở dài, "Thôi cũng đành, có lẽ tất cả đều là số mệnh an bài, tùy duyên vậy." Ông nhìn Lạc Việt, vẻ mặt lại trở nên nghiêm nghị, "Lạc Việt, con không thể ở lại Thanh Sơn được nữa."



Đất trời tựa hồ ngưng đọng, Lạc Việt cảm thấy mình vẫn chưa nghe thủng, "Sư phụ, người nói gì cơ ạ?"



Hạc Cơ Tử lặp lại, "Lạc Việt, con không thể ở lại Thanh Sơn, cũng không thể ở lại đây được nữa, ngày mai, con bắt buộc phải rời đi."



Hai tai Lạc Việt ong ong, trước mắt là muôn vàn đốm sáng vàng bạc nhấp nháy bay lượn, "Sư phụ, vì sao?" Chân mềm nhũn hắn vô thức quỳ sụp xuống, "Sư phụ, có phải đệ tử đã làm sai điều gì? Xin sư phụ cứ trách phạt, con..."



Hạc Cơ Tử thở dài, "Con ở bên ta gần như từ lúc mới lọt lòng. Một tay ta nuôi con khôn lớn, hôm nay phải nói ra, ta cũng rất đau lòng. Nhưng, chuyện đã đến nước này, vì con, vì Thanh Sơn, vi sư không thể không làm như vậy."



Lạc Việt ngẩng đầu. Ánh mắt Hạc Cơ Tử đầy bất lực và xót xa, "Lạc Việt à!



Tuy con giấu giếm, nhưng con rồng đó là gì, trong cuộc chiến với yêu thú ở Luận võ Đại hội đã xảy ra chuyện gì, con nghĩ vi sư thực sự không biết sao?"



Lạc Việt bỗng chốc cứng đờ người, cảm giác tê liệt từ đỉnh đầu rần rật lan xuống thân hắn. Hạc Cơ Tử quay đi, dõi mắt về hư không xa xăm, "Mấy ngày nay vi sư cứ chần chừ. Con là đồ đệ mà ta yêu quý nhất, chẳng khác nào con ruột ta vậy. Từ nhỏ đến lớn, vì Thanh Sơn, con đã chịu không ít khổ cực, hầu như chẳng được sung sướng ngày nào. Dù cho Phụng tộc hiện chưa biết con là ai, nhưng chỉ cần xâu chuỗi các dấu hiệu, suy luận thêm một chút, là họ có thể đoán ra lai lịch của con rồng đó, cũng như thân phận của con."



Lạc Việt nhắm mắt. Lời sư phụ vẫn khoan vào tai, xoáy vào tim hắn, "Lạc Việt, mỗi người đều được an bài những cơ duyên riêng biệt, đều có những việc phải tự mình đi làm. Bên con hiện có cả ba vị thần hộ mạch, tuơng lai của con, không ai biết được sẽ ra sao."



Lạc Việt lê từng bước nặng nề trên hành lang, hắn đi rất chậm, hành lang rất dài, tựa hồ mỗi lần nhấc chân, mười mấy năm sống ở Thanh Sơn lại như đất cát lọt qua sàng, trôi đi một ít.



Hắn đã nghĩ rồi sẽ có ngày này, hắn và Chiêu Nguyên ắt sẽ khiến phụng hoàng chú ý, ở lại Thanh Sơn sẽ chỉ gây liên lụy sư môn, rước thêm rắc rối cho mọi người.



Nhưng khi ngày này đến thật, hắn vẫn khó lòng tiếp nhận.



Đến trước một cánh cửa, Lạc Việt đưa tay gõ mấy tiếng. Lát sau cửa mở, Chiêu Nguyên xuất hiện, kinh ngạc nhìn hắn. Trong phòng, đằng sau nó, có Lâm Tinh và Đỗ Như Uyên.



Lạc Việt bước vào, khép chặt cửa, nói với Chiêu Nguyên, "Ta phải rời khỏi Thanh Sơn rồi, đệ cũng không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, đệ có muốn đi cùng ta không?"



Chiêu Nguyên nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ nhìn hắn. Lạc Việt lại quay sang Lâm Tinh, "Ta có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ. Nội đêm nay ta buộc phải rời đi, trong im lặng, không để các sư đệ và gia đình Hồ Lão Thất phát hiện, cô có thể giúp ta không?"



Lâm Tinh không quá ngạc nhiên, gật đầu nói, "Được, cứ để ta lo."



Đỗ Như Uyên đứng dậy, "Nếu vậy tại hạ cũng đi thu dọn hành lý, may thế, vẫn chưa dỡ đồ trong hòm ra, sẽ sắp xếp xong ngay thôi." Gã cười, "Mấy ngày nay tại hạ cứ nghi hoặc, không hiểu sao Hạc Cơ đạo trưởng chưa có động tĩnh gì, ông ấy quyết định chậm hơn nhiều so với dự tưởng của tại hạ đấy."



Chiêu Nguyên bước tới bên Lạc Việt, "Tôi chắc chắn sẽ đi cùng. Huynh đi đâu tôi theo đấy. Vì tôi là thần hộ mạch, từ nay về sau tôi sẽ bảo vệ huynh cũng như con cháu huynh, cho đến người cuối cùng mang huyết mạch Lạc Việt. "



Bóng Lạc Việt nửa tỏ nửa mờ dưới ánh đèn, "Có lẽ ta sẽ cân nhắc lại về chuyện làm hoàng đế. Ít nhất cũng không thể để loại người như tên An Thuận thế tử kia gây họa cho nhân gian. Song chỉ là có lẽ thôi, ta thiếu tố chất làm hoàng đế, và vẫn chưa suy nghĩ kỹ."



Đỗ Như Uyên thu dọn sách vở, "Không sao, chúng đệ có thể từ từ suy nghĩ cùng huynh."



Lâm Tinh xác nhận, "Đúng thế, dù ngươi không được, chúng ta vẫn còn có thể bồi dưỡng con ngươi mà."



Lạc Việt bật cười. Chiêu Nguyên chạm vào hắn, "Đừng quá buồn."



Lạc Việt nhướng mày, "Coi thường đại hiệp thiên bẩm này hả?"



Chiêu Nguyên nhìn hắn, lắc đầu. Lạc Việt lại bật cười, "Thật ra ta buồn lắm.



Nhưng nếu chỉ một trở ngại nhỏ thế này cũng không vượt qua được, thì còn gì là đại trượng phu?"



Phúc họa là thứ đi đôi, hắn rời khỏi Thanh Sơn là chuyện bắt buộc xảy ra. Đã như vậy thì nên nhìn về phía trước. Đại trượng phu lòng mang thiên hạ. Thanh Sơn, sư phụ sư thúc và các sư đệ, dù có ly biệt, cũng vẫn nằm trong thiên hạ này mà.



Tinh mơ, khi tia sáng đỏ đầu tiên cắt ngang màn trời, Lạc Việt đã đứng giữa đồng không mông quạnh nhìn về nơi xa xăm. Thuật đằng vân của Lâm Tinh rất lợi hại, lúc này bọn họ đã ở cách Thanh Sơn mấy trăm dặm. Lâm Tinh ngồi trên bãi cỏ lau mồ hôi, "Mệt chết mất, không ngờ đem người phàm cưỡi mây lại mệt như vậy, hao kiệt bao nhiêu khí lực mới đi được một đoạn đường."



Đỗ Như Uyên cầm sách phe phẩy quạt, "May mà tại hạ có quy huynh."



Lâm Tinh liếc xéo Chiêu Nguyên, "Đúng đấy, cũng may con rồng này biết cưỡi mây. Nếu không một lúc phải cõng theo ba người chắc ta chưa bay được trăm dặm đã rơi xuống mất."



Lạc Việt nhìn về phía Thanh Sơn lần nữa, cuối cùng quay lại, cũng ngồi xuống bãi cỏ. Đỗ Như Uyên hỏi, "Lạc Việt, tiếp sau đây huynh định thế nào? Nếu huynh quyết tâm chiếm lấy ngai vàng, đệ xin rút lại những lời từng nói. Huynh cũng không phải hoàn toàn tuyệt vọng đâu, vẫn còn có cách." Gã lấy một tờ giấy, trải ra, "Để đệ phân tích sơ lược về cục thế hiện nay cho huynh nghe. Hoàng thượng bệnh nặng, trông bề ngoài tưởng chừng đại quyền đều rơi cả vào tay An Thuận vương, nhưng xét một cách toàn diện, thiên hạ đang chia làm bốn phần, nằm trong tay bốn vị phiên vương, lực lượng của An Thuận vương là mạnh nhất, lại có phụng hoàng hộ mạch bảo trợ. Huynh cứ thâu tóm toàn bộ thế lực của ba phiên vương kia, sẽ có khả năng giành thắng lợi..."



Lâm Tinh xua tay, "Được rồi, Lạc Việt vừa mới rời khỏi sư môn, tâm trạng còn buồn bã, cục thế thiên hạ của ngươi để sau phân tích cũng chưa muộn."



Chiêu Nguyên chạy ra bờ suối gần đó, múc đầy một bao nước đưa cho Lạc Việt, "Huynh uống đi." Lạc Việt nhận lấy, nói câu đa tạ, uống liền mấy ngụm. Chiêu Nguyên vui sướng cười toét miệng, lại móc trong ngực áo ra một thứ gì đó, đưa tới trước mặt Lạc Việt, "Huynh ăn đi."



Là một quả trứng vịt xanh sẫm. Lạc Việt đón lấy, "Đệ còn giữ lại để làm lương thực dự trữ à, ta cứ tưởng là ăn hết rồi." Nói mới nhớ ra, sư phụ hôm qua cũng từng hỏi đến chuyện trứng vịt.



Chiêu Nguyên nói, "Tối qua tôi bóc vỏ mãi không được, nên mới giữ nó lại." Lâm Tinh bĩu môi, "Bị ngươi mang trong người một ngày hai đêm, không biết đã thiu hay chưa, trời đang nóng nôi, nếu là trứng sống, chưa biết chừng còn ấp ra vịt con nữa đấy."



Chiêu Nguyên ngượng ngùng gãi đầu. Lạc Việt cầm quả trứng gõ xuống đất mấy cái, cộp cộp, như tiếng đá cứng nện xuống mặt đất. Vỏ quả trứng vẫn không rạn vỡ. Lạc Việt cau mày, giơ quả trứng lên xem, "Kỳ quái, quả trứng này rắn chắc lắm."



Hắn lại gõ thật mạnh xuống đất, bất kể gõ ngang gõ dọc, gõ mạnh gõ nhẹ, dùng nội công gõ, khiêng đá đến nện, quả trứng vẫn không hề suy suyển, vẫn cứng như bàn thạch.



Lâm Tinh xắn ống tay áo, "Xem ta dùng lửa thiêu nó." Cô cầm quả trứng, lửa bắt đầu bốc ngọn trong lòng bàn tay. Một khắc sau, Lâm Tinh thiêu đã tê cả tay, mà quả trứng vẫn như lúc đầu.



Lạc Việt nhíu mày phán đoán, nói như đinh đóng cột, "Đây không phải trứng thường."



Lão rùa trên đầu Đỗ Như Uyên rề rà nhả ra mấy chữ, "Có khí tức khác thường."



Như để chứng thực cho câu nói này, quả trứng trong lòng bàn tay Lâm Tinh tự đảo một vòng, lăn lông lốc xuống đất, trở qua trở lại. Lâm Tinh giật lui một bước, "Á, nó là vật sống."



Đỗ Như Uyên khom lưng quan sát, "Không phải ấp nở ra vịt con thật chứ."



Lạc Việt nhổ một cọng cỏ chọc chọc vào quả trứng, "Dù là vịt cũng nhất định không phải vịt bình thường. Chưa biết chừng bên trong lại là một con tuyệt thế yêu quái đang say ngủ." Hắn vừa dứt lời, vỏ trứng đột nhiên rắc rắc mấy tiếng, nứt ra một kẽ hở. Giữa đất trời bỗng vang lên một giọng nói, u ám, não nề, lại lạnh lẽo như tu la địa ngục.



"Thiếu niên, có mắt nhìn đấy."



Gió, đột nhiên âm lãnh, sắc lẹm như dao. Trời, bỗng chốc xóa sạch màu ngọc bích, giăng kín mây đen. Mây mù cuồn cuộn che lấp cả vòm không, tựa hồ sắp sửa trùm xuống nuốt trọn mặt đất. Quả trứng xanh rung lên, nơi kẽ nứt, một mảnh vỏ trứng rụng xuống.



"Rốt cuộc là kẻ nào dám quấy rầy giấc ngủ của bản tọa?"



Chú thích:



(1) Động vật thành tinh tu luyện, cứ sau một quãng thời gian nhất định sẽ bị Thiên đình giáng sấm sét một lần, coi như sát hạch tu vi. Đấy gọi thiên kiếp.