Lộng Triều

Chương 242 : Nhắc nhở

Ngày đăng: 21:30 18/04/20


Triệu Quốc Đống thở hổn hển đuổi tới nơi thì mới thấy rõ ai là người giúp mình.



Chẳng qua Triệu Quốc Đống bây giờ đã không còn là thằng xúc động như trước, hắn tùy tiện nói:

- Nhất Hổ, lần này dựa vào anh em các anh. Tốt quá, nhất định sẽ thưởng các anh.



Giang Nhất Hổ hởi đổi mặt rồi miễn cưỡng cười nói:

- Triệu ca nói gì vậy. Dù sao chúng tôi cũng là người Giang Miếu, tôi phải tuân thủ pháp luật mà? Thưởng thì chúng tôi không dám nhận, chỉ cần Triệu ca đừng coi mấy anh em tôi là kẻ xấu không chuyện ác gì không làm là được.



đám Viên Chấn Dũng và Hạ Hồng Hải đã tới. Nhìn súng lục trong tay Viên Chấn Dũng và Hạ Hồng Hải, hai tên kia biết không thể chạy được nữa nên vứt dao xuống đất và ngồi xuống.



Triệu Quốc Đống ra hiệu Viên Chấn Dũng và Hạ Hồng Hải còng hai tên này lại. Còn hắn cân nhắc xem dùng lời gì mà gõ Giang Nhất Hổ.



Giang Nhất Hổ cũng có chút sức ảnh hưởng ở Giang Miếu, chẳng qua tên này thông minh làm việc gì cũng có chừng mực. Triệu Quốc Đống mặc dù không quá thích người này nhưng hắn phải thừa nhận Giang Nhất Hổ biểu hiện rất khôn khéo.



- Nhất Hổ, thời buổi này không phải dựa vào nắm đấm là đạt được thứ mình cần. Nếu mình sống tốt, nếu muốn anh em tốt thì phải có thực lực kinh tế. Anh bây giờ cũng biết làm ăn ở bãi sông, kinh tế quyết định tất cả, cũng bớt dính chuyện trên đường đi. Tôi đây là nói thật lòng, anh nghe hay không tùy anh.



Mọi người đang bị hai tên kia hấp dẫn, Triệu Quốc Đống đi tới bên cạnh Giang Nhất Hổ.



Lời này của Triệu Quốc Đống làm Giang Nhất Hổ run lên. Lần đầu tiên hắn nghe thấy có người nhắc mình theo cách này. Giang Nhất Hổ đã làm thủ tục khai thác cát, chẳng qua tiền này kiếm khá khó, không nhàn hạ như trước. Nhưng đúng như Triệu Quốc Đống nói, kinh tế quyết định tất cả. Sau khi thấy được chỗ tốt do tiền mang tới, Giang Nhất Hổ không còn nhiều hứng thú với việc suốt ngày đánh nhau.



- Triệu ca, tôi hiểu, có những lúc không thể tự rút ra được.

Giang Nhất Hổ thở dài một tiếng.
Khâu Nguyên Phong thở ra một hơi thuốc rồi nói:

- Mấy xe kia thì một cho lão Lưu, một cho lão Mã.



Triệu Quốc Đống nói:

- Trưởng phòng Hà dùng xe Xương Hà sao?



- Ừ, trong Hội nghị đảng ủy không ai đề cập việc này. Xem ra Trưởng phòng Chu có ý kiến với lão Hà rồi.

Khâu Nguyên Phong cười khổ một tiếng. Y nếu không kịp thời tạo được quan hệ với Mao Đạo Lâm, kịp thời chuyển hướng thì sợ rằng vẫn ngồi trên vị trí Trưởng phòng Trị an.



- Ôi, thời buổi này đúng là nói.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.



- Cậu coi như được. Sếp Chu có ấn tượng khác về cậu rồi.

Khâu Nguyên Phong cười nói.



- Ha ha, cũng may nhờ sếp Khâu nhắc nhở nên tôi mới kịp hoạt động một chút.

Triệu Quốc Đống cảm kích nói.



- Hừ, Vương Đức Hòa kia rất khó chịu, sếp Chu gặp áp lực không nhỏ.

Khâu Nguyên Phong thở dài một tiếng mà nói:

- Tôi cảm thấy Đậu Trung Khải có ý kiến với việc bổ nhiệm cậu. Quốc Đống, cậu còn trẻ, rất nhiều người không hài lòng với cậu. Vì thế cậu phải làm tốt quan hệ với sếp Chu. Không có việc gì thì thường xuyên lên chỗ sếp Chu báo cáo công việc.