Lộng Triều
Chương 111 : Hoa khôi của lớp
Ngày đăng: 21:29 18/04/20
Không khí trong sàn nhảy đã sôi nổi trở lại. Hàng trăm ánh mắt ngạc nhiên, hâm mộ nhìn Triệu Quốc Đống, điều này làm hắn có cảm giác tự hào. Nhất là có thể được các cô gái trẻ nhìn với vẻ hâm mộ thì tin rằng người đàn ông nào cũng thấy mình bay lên mây.
- Quốc Đống, may mà có bạn.
Mắt Khổng Nguyệt sáng lên mang theo một tia khác lạ nhìn thẳng vào mặt Triệu Quốc Đống:
- Bạn về từ bao giờ thế?
- Nói gì thế, không nói chúng ta là bạn học cũ, nghề của mình cũng không thể chấp nhận người dân bị ức hiếp như vậy.
Mùi nước hoa nhàn nhạn bay vào mũi Triệu Quốc Đống làm hắn không khỏi suy nghĩ. Hắn không nhảy giỏi chẳng qua Đường Cẩn lại thích hoạt động văn hóa nên suốt ngày man Triệu Quốc Đống theo. Triệu Quốc Đống không thể không đi học nhảy, từ ba bước, bốn bước cuối cùng phát triển thành một bước.
- Mình được điều về Đồn công an Giang Miếu.
- Hả? Bạn không phải đang làm ở Đội cảnh sát hình sự sao? Sao lại về Đồn công an Giang Miếu?
Khổng Nguyệt có chút kinh ngạc mà hỏi, da thịt trắng nõn càng thêm sáng bóng dưới ánh đèn.
- À, Đồn công an Giang Miếu thiếu người phá án, nhà mình lại ở đây nên Công an huyện phái mình về.
- Nhưng ai cũng nói tương lai phát triển ở Đội cảnh sát hình sự cao hơn chút, nhiều người đều muốn điều lên huyện, Công an huyện cũng là như vậy.
Khổng Nguyệt có vẻ không nhận ra nỗi buồn của Triệu Quốc Đống:
- Đâu giống bọn mình, cả đời chỉ có thể ở nông thôn.
- Thực ra thị trấn huyện cũng không hơn nhà máy là mấy, chỉ to hơn một chút. Nhà máy bây giờ gì cũng có, có gì không tốt?
Triệu Quốc Đống một bên cẩn thận tránh ra một đôi đang nhảy, một bên nói.
- Khác nhau chứ, huyện rất náo nhiệt, thứ gì cũng có. Trong nhà máy quanh đi quẩn lại là những người này, muốn mua thứ gì tốt đều phải lên huyện.
- Ừ, cũng được, xem ra Uông Phi và Phòng Tử Toàn không có cơ hội.
Khổng Nguyệt đang có chút hối hận sao lại lôi Hàn Đông vào, cũng may Triệu Quốc Đống không nhìn Hàn Đông quá lâu. Nghe Triệu Quốc Đống nói, cô lắc đầu nói:
- Ánh mắt Hàn Đông rất cao, một nhân viên kỹ thuật trong nhà máy muốn tán Hàn Đông, Hàn Đông không đồng ý.
- Ánh mắt cao? Vậy cô ấy muốn tìm ai trong nhà máy?
Triệu Quốc Đống nói.
- Ý của bạn là người ta chỉ có thể tìm trong nhà máy ư?
Khổng Nguyệt có chút không vui, Triệu Quốc Đống nói tới chạm vào nỗi đau của cô. Trong lòng cô muốn ra khỏi nhà máy nhưng thi đại học trượt, cuối cùng phải về nhà máy, đây là nỗi đau mãi mãi ở trong lòng Khổng Nguyệt.
- Mình không có ý đó, chẳng qua sự thật là thế. Nhà máy gần như khép kín, về cơ bản ít tiếp xúc với bên ngoài, không quá gần huyện nên nếu tìm bạn trai, ngày sau lấy chồng thì không nên xa nhau mà. Trừ khi có thể điều cô ấy ra ngoài.
- Đúng thế, nhỡ đâu Hàn Đông có thể tìm được cách ra ngoài thì sao?
Khổng Nguyệt hừ một tiếng.
- Việc này thì không liên quan tới nhà máy. Cô ấy là giáo viên muốn điều đến trường nơi khác thì hơi khó.
Triệu Quốc Đống cũng công tác gần năm, ở Đội cảnh sát hình sự tiếp xúc nhiều người nên có kiến thức. Đối với người bình thường thì muốn điều động công việc là rất khó. Cho dù trong hệ thống công an thì anh muốn điều chỉnh công tác là khó hơn lên trời.
Thấy Khổng Nguyệt bĩu môi, Triệu Quốc Đống liền đổi đề tài:
- Được rồi, chúng ta lo chuyện người khác làm gì? Khổng Nguyệt, bạn làm ở phòng Nhân sự tốt không? Điều chỉnh nhân sự trong nhà máy đều qua chỗ các bạn.
- Hừ, nói thì dễ nhưng điều chỉnh nhân sự thì bọn mình có thể làm chủ sao? Trưởng phòng, Phó Trưởng phòng, bên trên còn có Phó bí thư Đảng ủy, mình chỉ làm nhân viên thôi.