Lộng Triều
Chương 246 : Số mệnh
Ngày đăng: 21:30 18/04/20
Tháng bảy, tám là thời gian Đồn công an bận nhất. Trời nóng nên người ta dễ tức giận. Hơn nữa trời nóng nên hay uống bia, uống bia khiến sự khống chế mình giảm đi, các vụ việc đánh nhau tăng mạnh. Phụ nữ mặc ít vải sẽ khiến dục vọng đàn ông tăng lên. Các vụ án sàm sỡ phụ nữ cũng tăng lên.
Mùa hè cũng là giai đoạn quan trọng chống đánh bạc. Nhiệm vụ hàng năm chủ yếu hoàn thành trong giai đoạn này.
Thành tích của Đồn công an Giang Miếu hai tháng nay khá được. Hai vụ án tố cáo bị sàm sỡ đã được phá, chẳng qua mới đầu là hai bên tình nguyện, cuối cùng lại thành một bên không muốn, bên kia lại mạnh tay. Đưa sang Viện kiểm sát thì cuối cùng khó có thể nhận định, thẩm vấn một thời gian rồi thả người.
Mấy vụ án uống say đánh nhau cũng đã phá được. Mấy vụ này rất đơn giản, tài liệu cũng không phức tạp, chỉ cần xác minh người, khám định thương tích là xong.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống lại không dễ dàng. Nếu không có bất ngờ gì thì đến tháng chín cơn lốc cổ phiếu sẽ diễn ra. Triệu Quốc Đống đang tích cực tụ tập tài chính.
Địa vị của Liễu Đạo Nguyên bây giờ đã khác nên không có hứng thú. Chẳng qua hai người Thái Chánh Dương và Hùng Chính Lâm lại bỏ ra 50 ngàn thử. Lưu Triệu Quốc thì không hề do dự giao hết 200 ngàn cho Triệu Quốc Đống.
500 ngàn của Dương Thiên Bồi cũng được đưa đến cho Triệu Trường Xuyên. Hơn nữa lãi từ bãi cát trong mấy tháng qua khiến bản thân Triệu Quốc Đống có được 400 ngàn, tổng cộng 1,2 triệu tiền được chuyển tới cho Triệu Trường Xuyên. Triệu Trường Xuyên thấy nhiều tiền như vậy mà rất lo lắng.
Một triệu hai. Ở tỉnh An Nguyên năm 92 thì đó là con số khổng lồ, số tiền này có thể làm những gì?
- Đức Sơn, Trường Xuyên, cuối tuần này hai thằng đi, đến Thượng Hải làm quen tình hình một chút. Bây giờ đã là cuối tháng tám, hai thằng đến một công ty chứng khoán đăng ký tài khoản.
Triệu Quốc Đống ngồi trên giường mà nói.
- Anh, rốt cuộc có tin gì vậy?
Đức Sơn khá nóng nảy nên không nhịn được.
- Có tin gì thì bọn mày cứ xem. Tháng chín thì anh sẽ dành thời gian tới Thượng Hải một chuyến.
Triệu Quốc Đống không thèm để ý tới Đức Sơn:
- Đi máy bay đi. Ngoài ra thuê một phòng ở khách sạn gần thị trường chứng khoán. Hai thằng đàn ông thì cũng đừng tự hành hạ mình.
- Đi máy bay? Anh, máy bay có rơi không?
Đức Sơn hưng phấn xoa xoa tay.
- Hừ, rơi còn gọi là máy bay sao?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn thằng em rồi nói:
- ngoài ra hai bọn mày trước khi đến Thượng Hải thì lên An Đô mua một điện thoại di động.
Lần này ngay cả Triệu Trường Xuyên cũng rất hưng phấn. Điện thoại di động, thứ này đi đâu cũng là tượng trưng của đẳng cấp.
- Anh, có cần vậy không? Hơn 30 ngàn đó.
Triệu Trường Xuyên có chút hưng phấn mà nói.
Triệu Quốc Đống không tin mình là thần, nhưng chuyện xảy ra ở xung quanh mình, hắn tuyệt đối không ngồi nhìn. Tâm còn cao hơn trời, mạng lại bạc như tờ giấy, hắn không muốn chuyện trong mơ xuất hiện trên người Khổng Nguyệt.
Khổng Nguyệt không hề ý thức được vận mệnh của mình lại thay đổi như vậy. Lúc này cô đang cố gắng xé túi và vội vàng lấy áo tắm ra thay. Đây là bộ đồ tắm màu lam, Khổng Nguyệt mặc vào lập tức khiến những đường nét quyến rũ hiện ra.
Bơi với người yêu đúng là rất thích. Mặc dù Khổng Nguyệt bơi không giỏi nhưng có Triệu Quốc Đống nên cô cũng thử bơi vào giữa dòng. Dòng nước mạnh làm Khổng Nguyệt thôi không thử, ngoan ngoãn bơi vào khu nước yên.
Bơi hơi giờ làm Triệu Quốc Đống rất thoải mái. Nhưng Khổng Nguyệt lại không có sức như vậy. Triệu Quốc Đống đành phải nuối tiếc lên bờ.
Lúc thay đồ Triệu Quốc Đống lại nhìn trộm. Đưa Khổng Nguyệt vè nhà, Triệu Quốc Đống định về. Mai phải đi mua vé máy bay, còn phải dặn hai thằng kia. Thượng Hải là thị trường chứng khoán hàng đầu Trung Quốc, nó có thể làm bất cứ ai si mê không thể rời ra được.
Chẳng qua Khổng Nguyệt có vẻ lưu luyến khiến Triệu Quốc Đống hơi ngạc nhiên.
- Tiểu Nguyệt, nhà em không có ai à?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc. Xem ra Khổng Nguyệt sợ ở nhà một mình.
- Bác em bị bệnh nên chiều nay bố, mẹ và em em về nhà rồi, sợ là một tuần sau mới có thể về.
Khổng Nguyệt nói.
Trong phòng có một chị mới cưới nên xin nghỉ, Khổng Nguyệt không tiện xin nghỉ phép. Nhà bác cô có hai con gái nên thích em trai cô, cho nên bố mẹ cô nhân lúc nhà trường cho nghỉ nên đưa cả em cô về.
- Vậy em có sợ ở nhà một mình không?
Triệu Quốc Đống cười thầm trong lòng nhưng lại nhìn quanh. Nhà Khổng Nguyệt là nhà một tầng, đối diện là một ông lão sớm được con cái đón đi, cả tầng một rất trống trải.
- Sợ gì chứ? Em ở nhà mình nên chán và muốn anh ở lại thêm chút nữa.
Khổng Nguyệt có chút xấu hổ. Cô gái hơn 20 mà còn nhận là sợ ư?
Triệu Quốc Đống đảo mắt rồi đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài và nói:
- Hôm nay trời oi quá, xem ra tối sẽ mưa to.
- Hả?
Khổng Nguyệt vội vàng đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Chân trời đã biến thành màu đen, chim yến cũng bắt đầu bay lên, xem ra có mưa to. Cô lại sợ sấm nên có chút bối rối.
Triệu Quốc Đống có chút buồn cười:
- Dù sao nhà em cũng ở tầng một nên không sợ dột. Lát em xem Tv đến khi buồn ngủ là được.