Lộng Triều

Chương 33 : Trời đất bao la

Ngày đăng: 21:31 18/04/20


Từ Xuân Nhạn đứng ngoài hành lang nghe hai người nói chuyện mà trong lòng khá buồn. Hắn sẽ đi? Mặc dù Mã Chánh Khuê nói có lý. Nhà hắn ở nhà máy, lúc nào cũng có thể về. Nhưng một khi lên huyện thì sợ số lần về nhà sẽ ít hơn nhiều. Hơn nữa không có quan hệ công việc thì muốn gặp càng không dễ.



Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng mà đầy dâm dục của Hùng Quý Nhân, Mã Chánh Khuê không khỏi run lên.



Hai chị em cô vẫn sống trong ám ảnh về Hùng Quý Nhân. Sau tối đó Hùng Quý Nhân đã thành thật hơn. Nhưng Từ Xuân Nhạn biết Hùng Quý Nhân như con rắn độc giấu mình trong bóng tối chờ cơ hội. Y không dễ bỏ qua chị em cô. Bây giờ Triệu Quốc Đống đi thì chỉ sợ Hùng Quý Nhân sẽ vồ hai chị em cô ngay.



Từ Xuân Nhạn buồn bã về văn phòng của mình, thậm chí cô không để ý trong phòng đã có thêm một người.



Mã Chánh Khuê vừa đi, cả Phòng bảo vệ chỉ còn lại mình Từ Xuân Nhạn. Nhìn Từ Xuân Nhạn đi với vẻ buồn bã, Triệu Quốc Đống biết cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện của mình và Mã Chánh Khuê.



- Nhạn tỷ làm sao vậy?

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.



- Hả?

Từ Xuân Nhạn vội vàng xoay người lại, cô lau nước mắt rồi cố nở nụ cười:

- Trưởng đồn Triệu đến?



- Chị nghe thấy rồi chứ?

Triệu Quốc Đống nói.



- Nghe thấy.

Từ Xuân Nhạn tái mặt, cuối cùng nói:

- Chúc mừng cậu, đến khu Khai Phát là ước mơ của bao người.



- Hừ, chỉ là đi làm việc mà thôi. Vậy chị thì sao?

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.



- Làm sao gì chứ? Cuộc sống vẫn được mà.

Từ Xuân Nhạn lộ vẻ buồn bã mà nói:

- Chẳng lẽ cậu có thể điều tôi tới khu Khai Phát?




- Trăm ngàn?

Từ Xuân Nhạn ngẩn ra. Công nhân nhà máy làm vất vả cả năm chỉ được ba, bốn ngàn. Một năm kiếm trăm ngàn chẳng lẽ nói Phòng Tử Toàn in tiền?



- Sao, không tin ư? Ngay cả trăm ngàn cũng không kiếm được thì tôi sao bảo Phòng Tử Toàn thôi việc?

Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Từ Xuân Nhạn. Muốn làm Từ Xuân Nhạn động tâm thì phải dùng sự thật chứng minh:

- Nếu không chị hỏi cậu ta, xem tôi có khoác lác không?



- Không thể, không thể?

Từ Xuân Nhạn vô thức lắc đầu mà nói:

- Cậu lừa tôi phải không?



- Lừa chị, cần như vậy không? Nhạn tỷ, chị bây giờ như ếch ngồi đáy giếng. Chị đi ra sẽ gặp mưa gió, gặp trắc trở nhưng không có mưa thì sao thấy cầu vồng.

Triệu Quốc Đống cười khổ nói:

- Có tin hay không do chị. Chị suy nghĩ kỹ đi. TÔi thật sự muốn giúp chị.



Mặt Từ Xuân Nhạn hơi động, mi nhíu lại như đang nghĩ gì đó.



- Nhạn tỷ, số máy nhắn tin của tôi thì chị cũng biết, mai tôi lên khu Khai Phát báo danh, ngoài ra tôi cũng có thể ra ngoài vài hôm, có thể nhắn tin không được được. Nếu như tôi không nhắn lại chị gọi vào số điện thoại di động của tôi.



- Cậu đi đâu?

Từ Xuân Nhạn vô thức hỏi, hỏi xong lại thấy không phù hợp.



- Thượng Hải, có lẽ một hai tuần là về.

Triệu Quốc Đống cười cười. Người phụ nữ này hơn hắn vài tuổi, vì mong có được hoàn cảnh tốt mà thỏa thuận với Hùng Quý Nhân, nhưng trước mặt hắn lại lộ ra vẻ mềm yếu.



Triệu Quốc Đống biết mình nhất định phải lên Thượng Hải. Mặc dù lúc này không phải cơ hội tốt nhưng khi nhân viên của Đồn công an chưa xác định, hơn nữa trụ sở Đồn công an đang lắp đặt thì phải tầm nửa tháng mới vào được. Hắn xin phép một hai tuần chắc không vấn đề gì.



Theo hắn biết thì thị trường chứng khoán Trung Quốc bộc phát vào tháng này, đây là ấn tượng rất rõ ràng của hắn. Hơn nữa báo chí sau đó cũng không ngừng nói tới đợt mua bán này. Sau đó tố cáo cổ phiếu Bảo An ra tòa án, cơ hội này sao có thể bỏ qua.