Lộng Triều
Chương 124 : Chênh lệch
Ngày đăng: 21:29 18/04/20
Đường Cẩn không phải người thích hư vinh. Khi yêu Triệu Quốc Đống thì có không ít bạn thân khuyên cô, nói hai bên không tương xứng. Hơn nữa nhà Triệu Quốc Đống ở huyện, theo nguyên tắc phân công công việc thì hai người căn bản không thể làm cùng nhau, về sau sẽ có nhiều phiền phức.
Nhưng Đường Cẩn không để ý mấy điều này. Theo cô thấy chỉ cần hai người yêu nhau thì tất cả đều có thể giải quyết.
Khi Đường Cẩn chính thức vào xã hội, cô mới hiểu chuyện không đơn giản như mình nghĩ.
Cùng là đơn vị trực thuộc Cục công an thành phố nhưng phân cục nội thành, phân cục huyện lại có khái niệm khác nhau nhiều. Chế độ tiền lương của các phân cục nội thành hơn xa cấp huyện, hơn nữa còn ở thành phố nên giao thuông thuận lợi, cuộc sống cũng tiện. Làm ở đây là người thành phố.
Mà các phân cục của thành phố đều cách thành phố hơn vài chục Km, mặc dù vấn đề giao thông bây giờ cũng tiện hơn, nhưng ngồi xe cũng mất gần tiếng, hơn nữa chế độ phúc lợi kém xa.
Về các Đồn công an thì do Công an huyện phụ trách, còn các phân cục gần thành phố thì do lãnh đạo Cục công an thành phố trực tiếp phụ trách.
Thu nhập và đãi ngộ của hai bên là không thể so sánh. Kinh tế quyết định tất cả, kinh tế cấp huyện đương nhiên không thể so với thành phố, cảnh sát Công an huyện đương nhiên thấp hơn cảnh sát ở thành phố một bậc.
Hơn nữa các huyện cách xa thành phố, khoảng cách đến nội thành đều từ 30km trở nên, vì thế liên lạc với Cục công an thành phố không quá mật thiết. Điều này cũng khiến cho cảnh sát của các Phòng công an huyện gần như không có khả năng vào phân cục nội thành.
Tương Vĩ Tài dạo này đang không ngừng tán tỉnh Đường Cẩn, gần như ngày nào cũng gọi điện đến hỏi thăm. Điều này khiến cho cả phòng đều biết con của Phó chủ nhiệm Phòng chính trị Cục công an thành phố theo đuổi cô. Đến bây giờ Đường Cẩn vẫn chưa động tâm nhưng cô lại hoảng sợ phát hiện mình có lẽ không chịu được thế tấn công quá mạnh của Tương Vĩ Tài.
Nếu hôm nay không phải cô lấy lý do về nhà thì Tương Vĩ Tài đã có thể đến đơn vị đón cô.
- Em cũng không biết.
Đường Cẩn quấn lấy Triệu Quốc Đống, vú trắng nõn và vẫn khá cứng cọ cọ vào lòng Triệu Quốc Đống.
Tay Triệu Quốc Đống tham lam vuốt ve cơ thể cô, chẳng qua hắn đã phát ra một lần nên giờ chưa khôi phục lại. Hắn đang nghĩ mình nên làm như thế nào?
Thời gian hạnh phúc trôi qua rất nhanh, một ngày nghỉ cuối tuần đối với Triệu Quốc Đống và Đường Cẩn trôi qua rất nhanh. Mấy khu chợ và siêu thị ở An Đô được các cô gái thích nhất. Mặc dù đi siêu thị với bạn gái là điều đàn ông không thích, chẳng qua Triệu Quốc Đống vẫn phải đi theo từng bước chân của Đường Cẩn.
Khi Triệu Quốc Đống lên xe đi về Giang Khẩu, hắn cũng mơ hồ thấy được một tia buồn bã trên mặt Đường Cẩn.
Từ An Đô về Giang Khẩu có sự khác nhau lớn. Điều này làm Triệu Quốc Đống hiểu được tại sao Đường Cẩn lại muốn mình về thành phố như vậy.
Đường tối đen rất ít đèn, chỉ có đám muỗi và chuột chạy trên đường. Nghĩ đến đường sáng chưng ở An Đô, các công viên, bãi cỏ, các khu giải trí, đây mới là thứ mà đôi yêu nhau hướng tới khi đêm về, ai không muốn cuộc sống như vậy?
Hai nơi cách nhau quá nhiều. Dù là mười năm, 20 năm cũng chắc chắc có thể bắt kịp. Chênh lệch giống như một nhân viên công chức và nông dân vậy, mà Giang Miếu lại là một kẻ ăn mày.
Khoảng cách quyết định vận mệnh. Thay đổi, Triệu Quốc Đống muốn thay đổi.
Triệu Quốc Đống tự nói với mình nếu không nhanh chóng nghĩ biện pháp thay đổi tất cả thì hắn biết Đường Cẩn sớm muộn sẽ chia tay hắn. Mà hắn bây giờ có vẻ đã có thể thay đổi điều này.