Lộng Triều

Chương 127 : Bắt (3)

Ngày đăng: 21:29 18/04/20


Nhìn phòng chưa kip quét dọn nên vẫn còn tàn thuốc trên sàn nhà, Khâu Nguyên Phong nhíu mày nói:

- Vương Trung Quang, tối qua có việc gì?



- Sếp Khâu, tối qua Cảnh sát Triệu mang chúng tôi đi bắt một đám người đánh bạc.

Vương Trung Quang vội vàng chạy tới.



- Ồ? Tiểu Triệu hôm qua không về ư?

Khâu Nguyên Phong có chút ngạc nhiên. Nhà Triệu Quốc Đống ngay gần đây, đạp xe chỉ tầm 10 phút là về, sao tuần này lại không về?



- Vâng, Triệu ca không về nhà. Vừa lúc mang chúng tôi đi làm việc này. Bận cả đêm tốn bốn giờ sáng thì Triệu ca mới đi ngủ. Có cần tôi gọi Triệu ca dậy không sếp?



- Ồ, không cần, để cậu ta ngủ thêm đi.



Triệu Quốc Đống mơ mơ màng màng nghe bên ngoài có tiếng nói. Hắn giơ đồng hồ lên thì thấy đã gần 10h liền vội vàng dậy rửa mặt. Hắn thấy văn phòng Trưởng đồn đã mở liền vội vàng vào báo cáo.



- Sếp Khâu.



- Vào đi.

Khâu Nguyên Phong châm điếu thuốc. Tâm trạng của y lúc này rất vui vẻ. Vừa nãy Trưởng phòng Thuế Giang Miếu đến. Bình thường trong các cuộc họp của khu vực thì tên này luôn ra vẻ ta đây với y, vậy mà vừa nãy còn ăn nói nhẹ nhàng lấy lòng y. Nếu không phải Bí thư Đảng ủy Khu Khương gọi tới nói cần làm tốt quan hệ thì Khâu Nguyên Phong đã không thèm để ý tới đối phương.



- Sếp Khâu, tối qua sếp Lưu trực ban, tôi mang người đi bắt một đám con bạc.



Triệu Quốc Đống liền báo cáo rõ ràng vụ việc, Khâu Nguyên Phong nghe xong rồi nghiêm túc nói:

- Ừ, xử lý rất tốt, không hổ là người từ Đội cảnh sát hình sự đi ra. Cứ xử lý theo ý của cậu. Có một người họ Lỗ là bà con của Bí thư huyện ủy Tạ, còn có cả tên Mao Bình Oa kia là em họ của Trưởng phòng Trần bên Thuế, xử phạt một chút là được. Có những quan hệ chúng ta phải giữ.


Đồng Mạn giơ ngón tay đặt lên miệng ra hiệu đối phương không được cắt ngang cuộc nói chuyện cuẩ mình, sau đó cô tiếp tục nói chuyện với Triệu Quốc Đống. Hôm nay Triệu Quốc Đống nói chuyện rất phong phú làm Đồng Mạn không ngừng cười khanh khách. Người này đi đến đâu cũng không cam lòng ngồi yên, mới đến Giang Miếu vài ngày mà đã làm lãnh đạo phòng chú ý rồi.



Một lúc lâu sau Đồng Mạn mới bỏ máy xuống, Hoàng Hóa Thành không nhịn được cơn ghen ghét trong lòng nhưng vẫn phải ra vẻ rất bình tĩnh mà nói:

- Đồng Mạn, nói chuyện với ai mà vui như vậy?



- Triệu Quốc Đống chứ ai?

Đồng Mạn không để ý một tia lạnh lùng trong mắt Hoàng Hóa Thành.



- Quốc Đống ư, cậu ấy sao rồi?

Hoàng Hóa Thành cố ra vẻ thân thiết.



- Vừa nãy tôi đến bên Kho bạc thì gặp chị Tiết ở Đồn công an Giang Miếu đến đó nộp tiền. Ôi, hơn 14 ngàn, Bí thư Mã đang hỏi sao Đồn công an Giang Miếu lại nộp nhiều tiền lên như vậy. Chị Tiết nói hôm qua Triệu Quốc Đống dẫn người bắt một đám đánh bạc. Triệu Quốc Đống lúc này đúng là làm mấy người chúng ta nở mày nở mặt, ngay cả Bí thư Mã cũng khen Triệu Quốc Đống.

Đồng Mạn ngọt ngào nói.



Vẻ mặt Hoàng Hóa Thành càng thêm lạnh lùng. Thằng ranh Triệu Quốc Đống này bị đầy đến Giang Miếu mà còn có thể gặp may như vậy sao? Nhìn Đồng Mạn vui vẻ như vậy, Hoàng Hóa Thành rất khó chịu.



Hắn và Triệu Quốc Đống cùng học ở trường cảnh sát, nói về thành tích khi thi thì hắn tốt hơn Triệu Quốc Đống, điều kiện gia đình cũng tốt hơn Triệu Quốc Đống. Nhưng thằng ranh Triệu Quốc Đống này chẳng những còn tán được em Đường Cẩn là hoa khôi của trường, xem ra Đồng Mạn cũng có tình cảm tốt với đối phương.



Mình cố gắng lấy lòng Đồng Mạn mà ả không động tâm, cứ đùn đẩy, không thì nói vẫn còn trẻ chưa suy nghĩ đến việc này. Nếu như Triệu Quốc Đống mà tán Đồng Mạn, không chừng ả lập tức nhào vào lòng Triệu Quốc Đống. May là Triệu Quốc Đống có Đường Cẩn nếu không tia hy vọng cuối cùng của mình cũng không còn.



Hừ, bị đầy đến Giang Miếu, tao xem mày còn nhảy được bao lâu. Đường Cẩn còn thèm mày ư? Hoàng Hóa Thành lạnh lùng lẩm bẩm một tiếng.