Lộng Triều

Chương 140 : Hư vinh

Ngày đăng: 21:29 18/04/20


Vụ án này là vụ án lớn liên quan tới ba huyện nên đương nhiên không thể để Đồn công an Giang Miếu làm. Điều này khiến đám đội viên dự bị có chút bất bình. Triệu Quốc Đống thì không sao, công tác sau đây còn không ít, để Đội cảnh sát hình sự tiếp nhận cũng là bình thường.



- Tiểu Triệu, làm rất tốt, không mất uy phong của Đội cảnh sát hình sự chúng ta.

Lưu Thắng An dành thời gian đến nói chuyện với Triệu Quốc Đống. Đồng Mạn lúc này biết điều lui ra. Y vỗ vỗ vai Triệu Quốc Đống rồi nói:

- Vàng ở đâu đều cũng sẽ sáng. Cậu lúc này coi như làm tôi nở mày nở mặt.



- Đội trưởng Lưu nói gì vậy, đâu đều là nhờ vào sự dạy bảo của đội trưởng nên tôi mới được như vậy.

Triệu Quốc Đống khiêm tốn nói.



- Thắng An, anh đi liên lạc với bên Huyện Bình Xuyên rồi xuất phát sang đó mang hai người kia về đây. Huyện Bình Xuyên đã bắt được người rồi.

Chu Tinh Văn lúc này nói:

- Tiểu Triệu, làm rất tốt. Cậu có muốn về Đội cảnh sát hình sự không?



Lưu Thắng An cũng vui vẻ nói:

- Trưởng phòng Chu, tôi đã sớm nói Tiểu Triệu là nhân tài mà, xuống Đồn công an thì hơi đáng tiếc. Lần sau trong hội nghị Đảng ủy thì sếp phải nhắc đến việc này và điều Tiểu Triệu về lại cho tôi.



- Ồ, Lưu ca, anh làm vậy là không ổn đâu, sao lại đến đào tường nhà tôi như vậy? Đồn công an Giang Miếu không dễ gì có một người tài như vậy. Mới đến có tháng mà anh đã đòi về sao. Quyết định của Đảng ủy Công an huyện đâu phải là trẻ con nói đùa.

Khâu Nguyên Phong đi tới cười nói:

- Trưởng phòng Chu nói có đúng không?



- Tiểu Triệu, ý của cậu là như thế nào?

Chu Tinh Văn nhìn Triệu Quốc Đống.


Đường Cẩn trêu chọc:

- Bây giờ hình như có một thông liên lạc là máy nhắn tin. Nếu muốn tìm ai là lập tức tìm được, hay là anh mua cho em một cái? Như vậy anh lúc nào cũng có thể tìm được em.



Đường Cẩn đây là nói đùa nhưng lại làm Triệu Quốc Đống động tâm.



Máy nhắn tin thời kỳ này vẫn là thứ khá mới. Ở Giang Khẩu này chỉ có vài ông chủ lớn và lãnh đạo to mới dùng. Cái giá hơn 2 ngàn đến 5 ngàn thì người bình thường không thể mua nổi. Bây giờ đeo máy nhắn tin vào eo là đại biểu cho sự giàu có, điều này giống như đi BMW ở tương lai vậy.



Lời nói trong giọng Đường Cẩn đã làm Triệu Quốc Đống cảm thấy một chút áp lực. Mặc dù trong mơ hắn thấy máy nhắn tin là rất đơn giản, nhưng vào lúc này một năm tiền lương của hắn chỉ có thể mua được một cái.



- Ha ha, máy nhắn tin đáng gì chứ? Sớm muộn gì cũng không ai dùng mà, muốn mua thì phải mua máy điện thoại cầm tay.

Triệu Quốc Đống cười nói.



- Ồ, nghe anh nói lớn nối nhỉ. Anh thấy máy điện thoại cầm tay rồi ư? Chắc là thấy trong phim Hongkong hả?

Đường Cẩn đột nhiên cảm thấy Triệu Quốc Đống nói chuyện hơi khác nên có chút kinh ngạc.



- Tiểu Cẩn, công nghệ thời đại này đúng là còn kém. Hôm nay thấy thì mới nhưng không chừng ngày mai sẽ thành lỗi thời. Em cũng đừng thấy nó thần bí như vậy.

Triệu Quốc Đống không thèm để ý mà nói.



- Phì, anh đừng có mạnh miệng với em, lúc nào anh mua cho em cái đi.

Đường Cẩn nhớ đến Tương Vĩ Tài có một cái thì có chút hâm mộ. Có thứ này thì không lo không tìm được người, nhắn tin là được. Chỉ cần có điện thoại là lúc nào cũng có thể liên lạc với nhau.



Triệu Quốc Đống ở bên kia cười cười một tiếng, xem ra thứ mà hơn mười năm sau không ai dùng thì bây giờ lại có nhiều người mê hoặc.