Lộng Triều

Chương 144 : Kết bạn

Ngày đăng: 21:29 18/04/20


Ba ngày sau một tấm giấy báo tiền gửi qua bưu điện được gửi tới đồn công an Giang Miếu, sáu ngàn đồng, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, ngay cả việc Triệu Quốc Đống dùng tiền làm việc gì mà Hàn Đông cũng không hỏi qua, điều này khiến có Triệu Quốc Đống có thêm vài phần mong đợi về khí khái của cô nàng này.



Số tiền sáu ngàn đồng đã tháo gỡ được sự khẩn cấp của Triệu Quốc Đống, sau khi tuyển thêm mười công nhân thì lượng khai thác cát lập tức tăng lên gấp hai, ba lần. Hơn nữa ban ngày mùa này dài hơn nên tính tích cực của nhóm công nhân tăng vọt hẳn, nhìn máy kéo nối đuôi nhau đến thì ai cũng hiểu rằng bãi cát này chắc chắn không lo nguồn tiêu thụ. Vốn nhóm công nhân còn bận tâm về việc không được nhận tiền lương thì giờ cũng yên lòng mà ra sức đào, sàng.



Tháng bảy trôi qua tương đối bình thản, Triệu Trường Xuyên thi vào trường cao đẳng xong cũng bị Triệu Quốc Đống kêu đi trợ giúp Triệu Đức Sơn xử lý bãi cát. Có sự hỗ trợ của Triệu Trường Xuyên nên Triệu Quốc Đống cũng coi như được buông lỏng, so với Triệu Đức Sơn hấp tấp thì Trường Xuyên thận trọng hơn nhiều, một vài việc nhỏ vặt vãnh giao cho Trường Xuyên làm cũng khiến Triệu Quốc Đống yên tâm hơn.



Triệu Quốc Đống cuối cùng cũng dành hai ngày đi tới Bình Xuyên, dựa theo số điện thoại mà Hàn Đông lưu lại để liên hệ, hai người đầy phấn chấn cùng nhau đi du lãm khu phong cảnh Tiểu Cố Sơn. Chẳng qua quan hệ giữa hai người tuy nhờ có chuyện này mà thân thiết hơn nhưng cũng không hề phát sinh chuyện như Triệu Quốc Đống tưởng tượng.



Triệu Quốc Đống cũng tự thấy xấu hổ vì đã đánh giá quá cao sức hấp dẫn của mình.



Khổng Nguyệt cuối cùng cũng vẫn gọi điện thoại tới, chẳng qua giọng điệu thì dường như đã hoàn toàn quên mất tình cảnh ở thư viện ngày trước. Triệu Quốc Đống cũng biết ý giả vờ mất trí nhớ, nhờ cả hai đều cố ý lảng tránh nên đã bớt ảm đảm hẳn.



Mọi chuyện tựa hồ cũng làm mọi người hài lòng, tuy trong lòng Lưu Mãnh vẫn luôn đề phòng Triệu Quốc Đống nhưng Triệu Quốc Đống lại chọn thái độ lảng tránh, nhượng bộ làm cho hắn cũng không tìm thấy con đường thích hợp để giải phóng. Bề ngoài Triệu Quốc Đống vẫn cứ Lưu ca rất thân thiết nên Lưu Mãnh cũng chỉ đành nuốt khổ vào trong bụng.



Khâu Nguyên Phong cũng đã thay đổi thái độ coi trọng một mình Lưu Mãnh như trước đây mà đã kéo Triệu Quốc Đống vào. Tuy nói Lưu Mãnh vẫn là cốt cán trong việc điều tra các vụ án nhưng qua cái gật đầu của Khâu Nguyên Phong thì việc điều tra và giải quyết các vụ án ở hai xã Đại quan khẩu và Thổ Lăng đều được Triệu Quốc Đống tiếp quản, sự phân chia kiểu này đã thay đổi quyền lực về việc điều tra và giải quyết các vụ án hình sự trong toàn khu vực của Lưu Mãnh.


- Tiểu Phong và Tiểu Âu nhà tôi cũng đều không hiểu biết lắm, có thời gian thì cậu gõ bọn chúng nhiều một chút.



- Cổ thúc yên tâm, bản chất Tiểu Phong không xấu, chỉ là do còn trẻ tuổi nên nhất thời chưa hạ quyết tâm, biết đâu chờ tầm hai năm nữa có khi lại hồi tâm thì tốt rồi.

Triệu Quốc Đống mỉm cười trả lời.



- Ai, Tiểu Phong có thể được một nửa cậu thì tôi cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.

Cổ Chí Thường cười khổ lắc đầu.



- Được rồi, lão Cổ, con cháu ắt có phúc của con cháu, là cha mẹ cứ tận tâm là đủ rồi.

Dương Thiên Bồi đứng dậy:

- Đi thôi, lão Cổ, để xem nước cờ của ông có tiến bộ hay không.



Một bữa cơm mà cả chủ lẫn khách đều hoan hỉ, cây tử đằng dày đặc trong tiểu viện nông gia giúp ngăn cách thời tiết oi nóng ở bên ngoài. Một chiếc bàn trà bằng đá lại vừa khéo trở thành nơi đánh cờ cho Dương Thiên Bồi và Cổ Chí Thường. Triệu Quốc Đống cũng có biết qua về cờ vây, tuy rằng không được tinh thông như cờ vua nhưng có thể cảm nhận được hứng thú, ngồi bên cạnh hai người quan chiến cuối cùng bình luận một phen lại càng làm cho hai người Dương Cổ cảm thấy hợp nhau.



Lão Đặng chủ nhà bê hai quả dưa hấu tới, thịt dày nước nhiều, thơm ngọt ngon miệng, cắt thành từng miếng đưa lên, vừa ăn dưa hấu vừa đánh cờ, ba người đúng là trải qua một buổi chiều vô cùng khoái trá.