Lộng Triều

Chương 211 : Tâm lạnh như băng

Ngày đăng: 21:30 18/04/20


Triệu Quốc Đống để ý thấy cảm xúc của được không bình thường, hoa hồng mình tặng không thu được hiệu quả xứng đáng mà ngược lại nỗi sầu lo từ ánh mắt khiến lòng Triệu Quốc Đống không khỏi trầm xuống.



- Làm sao vậy, Tiểu Cẩn? Có chuyện gì xảy ra thế?

Triệu Quốc Đống hít một hơi để bình ổn cảm xúc rồi nói.



- Quốc Đống, bố mẹ em đã biết chuyện của chúng ta.

Đường Cẩn nói với vẻ miễn cưỡng.



- Không phải đã biết từ lâu rồi sao?

Triệu Quốc Đống hỏi lại, hắn biết nàng không phải muốn biểu đạt ý này.



- Em đã đáp ứng với bố mẹ rằng sẽ cắt đứt qua lại với anh, nhưng bọn họ đã phát hiện.

Đường Cẩn cúi đầu xuống.



- Làm sao bọn họ lại phát hiện? Phát hiện thì sao?

Triệu Quốc Đống nói lạnh lùng.



- Ngày hôm qua em nói dối không về được, bọn họ liền tới phân cục và phát hiện chúng ta.

Giọng Đường Cẩn lí nhí lại đầy buồn bã.



Hôm nay Triệu Quốc Đống muốn tới văn phòng tỉnh để nhắc chuyện xe mới vì thế đã tới An Đô trước một ngày, theo thường lệ sẽ ở lại trong ký túc xá của phân cục chờ Đường Cẩn về, một đêm xuân sắc không cần phải nói, vậy mà không ngờ lại bị người rình trộm.



- Ồ?

Triệu Quốc Đống ngẩn ra, vốn định đêm nay ở lại thêm một đêm rồi mai trở về, giờ xem ra không được rồi.

- Bố mẹ em nói sao?



- Mẹ em lại bị cao huyết áp, giờ đang nằm trong bệnh viện, bố em cũng đang rất tức giận, ngay cả bác em, cậu em cũng đều tới.

Đường Cẩn khẽ nức nở.



Tâm trạng Triệu Quốc Đống nặng trĩu nhưng vẫn ôm Đường Cẩn, từ từ nâng khuôn mặt đang đầy nước mắt của cô lên.


Cục kinh doanh thuốc lá độc quyền? Ôi, một ngành quản lý theo chiều dọc, một anh cả lũng đoạn ngành sản xuất đời sau, khó trách lại kiêu căng như vậy!



- Hân hạnh được gặp.

Triệu Quốc Đống nói một cách thản nhiên tựa như không cần phải cúi mình khúm núm nữa.



Trên mặt người đàn ông trung niên thoáng hiện vẻ giận dỗi nhưng rồi nhanh chóng giấu trong nụ cười:

- Tiểu Triệu, chắc vừa rồi Tiểu Cẩn cũng đã nói với cậu?



- Nói gì cơ?

Triệu Quốc Đống ra vẻ kinh ngạc.



Nét mặt của người đàn ông trung niên như cứng lại, có phần miễn cưỡng nói:

- Chúng ta đều là người trưởng thành, cũng không cần phải tranh chấp vô vị. Mẹ của Tiểu Cẩn cũng là chị gái của tôi, giờ vì chuyện của hai đứa mà bệnh cao huyết áp lại phát tác khiến phải vào viện. Tôi nghĩ vãn bối như cậu chắc chắn không muốn thấy chuyện như này phát sinh, cho nên tôi hi vọng cậu có thể suy xét thận trọng ý nguyện của người làm cha mẹ.



Triệu Quốc Đống cười lạnh lùng:

- Nếu Đường Cẩn nói chia tay thẳng với cháu thì cháu sẽ không làm phiền nữa và lập tức đi ngay. Về phần những người khác thì cháu nghĩ không có quyền can thiệp vào chuyện của chúng cháu.



- Cậu!

Người đàn ông trung niên sầm mặt lại, cơn tức giận lập tức bùng lên.



- Anh, anh nói nhảm với loại người này làm gì?

Người đàn ông ít tuổi hơn tức giận nói:

- Thằng kia, tao là bác hai của Đường Cẩn, đang làm ở viện kiểm sát thành phố, nhà của chúng tao không chào đón loại người như mày, do đó mày đừng có mơ tưởng nữa. Tiểu Cẩn chỉ là không muốn mày mất mặt thôi, không ngờ mày còn không biết điều như vậy, mày không chịu nghĩ lại xem mày dựa vào cái gì mà đòi thành bạn trai của Đường Cẩn?



Viện kiểm sát? Ha ha, lại là một đơn vị rất giỏi ư, "nhất phủ, lưỡng viện" cơ đấy, có quyền thế ngang với chính quyền, chính phủ, sâu trong nội tâm Triệu Quốc Đống lại càng khinh miệt thêm.

- Viện kiểm sát? Quá tốt, nhìn xem tôi là bạn trai của Đường Cẩn thì có vi phạm pháp luật hay không? Tôi có xứng hay không xứng với Đường Cẩn thì chỉ có cô ấy mới có quyền nhận xét, không tới phiên người ngoài xen mồm vào!

(Nd: nhất phủ, lưỡng viện - (chính phủ hoặc chính quyền địa phương, tòa án, viện kiểm sát)