Lộng Triều

Chương 217 : Nguy cơ

Ngày đăng: 21:30 18/04/20


Vào phòng, Khanh Liệt Bưu hỏi:

- Chu ca, xem ra anh không thích Quốc Đống?



- Hừ, Quốc Đống có năng lực chẳng qua nó lại đi khá gần với đám Loan Chinh Viễn, Hà Phượng Tường.

Chu Tinh Văn lạnh nhạt nói.



Khanh Liệt Bưu gật đầu. Thì ra là như vậy. Chiếc xe Blue Jays của hắn dù là tặng cho Công an huyện, Lưu Thắng An cũng không thèm nhận. Hơn nữa Lưu Thắng An có mâu thuẫn với Chu Tinh Văn, sau lưng đương nhiên là có Loan Chinh Viễn chống lưng cho Lưu Thắng An.



- Chẳng qua Chu ca, thằng Quốc Đống có chút lai lịch đấy.

Khanh Liệt Bưu nhớ đến lời dặn của ông bố nên định nhắc Chu Tinh Văn.



- Anh biết.

Chu Tinh Văn nhĩ Khanh Liệt Bưu nói là Lưu Triệu Quốc nên nói:

- Trong bọn họ thực ra không có gì, chỉ là gặp nhau một lần mà thôi. Toàn là người ta đồn đoán.



Khanh Liệt Bưu thấy Chu Tinh Văn nói với giọng khinh thường thì cho rằng đối phương biết rõ quan hệ của Triệu Quốc Đống nên không nói nữa.

- Đi, đi uống thôi. Chuyện của em Chu ca đừng để trong lòng. Chỉ là một con xe thôi mà, tặng cho Công an huyện cũng không sao. Tốt nhất là Chu ca có thể đi. Xe này rất được. Bây giờ em đổi sang con xe Hoàng quan, đeo biển chữ O thì xem bọn họ có thể làm gì em.



Khanh Liệt Bưu nói thêm:

- Hai hôm trước em gặp Bí thư huyện ủy Lô. Lúc ăn cơm thì ông ta nói sẽ điều chỉnh bộ máy Công an huyện nhưng không lộ ra chút nào. Có thể có người từ trên nhảy xuống không?



- Bí thư Lô, Lô Vệ Hồng ?

Chu Tinh Văn hơi dừng chân lại một chút.



- Huyện Giang Khẩu còn có mấy Bí thư Lô?

Khanh Liệt Bưu cười cười một tiếng rồi nói:

- Chẳng qua ông ta không tỏ vẻ gì cả.



Chu Tinh Văn biết điều chỉnh bộ máy Cục Công an là chuyện lớn. Mặc dù chuyện này trên danh nghĩa cần được Cục công an thành phố đồng ý, nhưng Huyện ủy lại nắm toàn quyền.



Khi lựa chọn người vào chức Trưởng phòng Công an huyện thì có một quy tắc ngầm. Đầu tiên khảo sát do phòng Chính trị Cục Công an và Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy cùng làm, rốt cuộc ai có quyền hơn thì khó nói. Chủ yếu phải xem quan hệ giữa Cục công an thành phố và Huyện ủy.


Đồng Mạn bị Triệu Quốc Đống trêu làm cho hai má đỏ ửng.

- Ông cho rằng ông là vàng ròng sao, mọi người đều thích ông ư? Phì.



- Thật ư? Đây là bạn nói đó, về sau đừng hối hận.

Triệu Quốc Đống quay mặt sang bên cạnh mặt Đồng Mạn:

- Tôi xem có phải thật không.



Đồng Mạn chỉ thấy bên trái mặt mình có một làn hơi nóng truyền tới. Cô quay đầu lại thì vừa vặn bị Triệu Quốc Đống hôn vào tai.



- A.

Đồng Mạn kêu lên đầy sợ hãi làm Triệu Quốc Đống phải vội vàng dừng xe.



Có trời đất chứng giám là hắn không cố ý. Mặc dù cảm thấy Đồng Mạn có ý với mình một chút, nhưng hắn còn không nghĩ ra tay với Đồng Mạn, nhưng lần này đúng là không thể nói rõ.



Một lúc sau Đồng Mạn mới có phản ứng:

- Triệu Quốc Đống, ông vừa làm gì?



Triệu Quốc Đống gãi gãi đầu mà nói:

- Tiểu Mạn, hiểu lầm mà.



Đồng Mạn oán hận nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống mà nói:

- Cố ý hay không?



- Cố ý, không, không đúng, là cố ý … Tiểu Mạn, bạn cố ý cho mình hôn mà.

Triệu Quốc Đống vội vàng trêu Đồng Mạn để cho qua chuyện.



- Hừ, lần này bỏ qua cho ông, lần sau không đơn giản như vậy đâu.

Đồng Mạn không chú ý đến sơ hở trong lời của mình.



Còn lần sau à? Triệu Quốc Đống dở khóc dở cười. Lần sau nếu như vậy thì phải làm thêm nữa.