Lộng Triều
Chương 223 : Tụ hội
Ngày đăng: 21:30 18/04/20
Đây là lần đầu tiên Thái Chánh Dương mời Triệu Quốc Đống tới nhà mình. Triệu Quốc Đống hiểu rõ mình đã được đám người này tôn trọng, điều này khác với việc chỉ coi trọng chút tài hoa của hắn.
Nhà Thái Chánh Dương nằm trong khu nhà của Cục thuế ở gần Mai Giang – phía đông Thành phố An Đô. Vợ y làm ở cục Thuế. Cũng như các cơ quan có quyền lực khác, nhà của Cục thuế rất đẹp.
Trong sân trồng rất nhiều cây cổ thụ, những hòn giả sơn tạo quang cảnh nơi này khá đẹp. Xe Triệu Quốc Đống tiến vào không bị bảo vệ cửa ngăn lại. Dù sao hắn cũng đi xe cảnh sát.
Triệu Quốc Đống không thấy xe của đám người Lưu Triệu Quốc ở trong sân. Hắn suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng. Cuộc gặp mặt cá nhân thì không nên rêu rao quá. Chẳng qua bản thân hắn lại không phải e ngại nhiều làm gì.
- Tiểu Triệu, cậu đúng là khó mời. Cậu tự nói đi, gọi cậu bao lần mà bây giờ mới tới.
Thái Chánh Dương tự mình ra mở cửa cho Triệu Quốc Đống, xem ra y khá vui vẻ.
Triệu Quốc Đống vào phòng khách và đánh giá một chút. Phòng khách nhà Thái Chánh Dương bố trí khác nhà Lưu Triệu Quốc. Nhà Lưu Triệu Quốc tỏ rõ khí thế của quân nhân, vật dụng đơn giản và cổ điển khiến người ta vừa nhìn là biết xuất thân của Lưu Triệu Quốc là như thế nào.
Nhưng trong nhà Lưu Triệu Quốc lại không hề có vẻ quân nhân gì cả, các đồ dùng gia đình khá hợp thời, đơn giản không kém phần ưu nhã. Triệu Quốc Đống đúng là không nhìn ra Thái Chánh Dương có trình độ thưởng thức như vậy.
- Mấy anh kia chưa tới sao Thái ca?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói.
- Tôi hẹn bọn họ mười rưỡi.
Thái Chánh Dương ngồi xuống rồi nói:
- Cậu đến trước thì chúng ta nói chuyện.
- Em là thiên tài, trên thông thiên văn, dưới hiểu địa lý, tung hoành thế giới.
Triệu Quốc Đống ra vẻ kiêu căng mà nói.
- Cậu đó, nói như vậy mà không sợ sặc sao?
Thái Chánh Dương cười mắng:
- Phía Bắc đã xảy ra chuyện, cậu biết không? Tháng tư này có vẻ không yên tĩnh.
- Rất bình thường, Trung Quốc từ từ biến thành pháp luật trị, bất cứ ai coi nhẹ pháp luật đều phải trả giá lớn. Nghĩ rằng mình là nhất nên có thể chống đối lại chính quyền, quá ngu.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
- Ừ, bây giờ có rất nhiều lời đồn, nhưng tôi nghĩ rằng chuyện này không thể thay đổi trào lưu.
Thái Chánh Dương gật đầu nói.
- Chính xác. Trào lưu lịch sử sao có thể thay đổi do một hai người.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Thái ca, anh đừng lo mấy việc này làm gì. Chờ anh làm tới Ủy viên trung ương đảng trở nên thì suy tính cũng không muộn.
- Ha ha, chú lại nói đểu Thái ca này rồi. Đợi lão Liễu và lão Hùng tới thì chú cũng đả kích bọn họ một chút đi.
Giọng nói hài hước của Triệu Quốc Đống làm Thái Chánh Dương có chút buồn bực. Người này đúng là không bình thường, có thể dùng lời này để trêu mình thì sợ các Phó thị trưởng khác cũng không dám làm.