Lộng Triều

Chương 226 : Phát huy

Ngày đăng: 21:30 18/04/20


- Tiểu Đông, là em à?

Triệu Quốc Đống không ngờ Hàn Đông lại tới tìm mình.



- Là em.

Trong mắt lộ ra một tia buồn bã và cô đơn.



- Lại đây, ngồi đi.

Triệu Quốc Đống rót trà cho Hàn Đông. Hàn Đông không nói gì mà ngồi trên ghế.



Số tiền mượn cô thì Triệu Quốc Đống đã sớm trả, vì thế quan hệ hai người dần nhạt đi và trở nên khó hiểu. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không biết sao quan hệ của mình và Hàn Đông lại thành như vậy, có lẽ có quan hệ với Khổng Nguyệt, có lẽ do hắn tự suy nghĩ mà thôi. Hàn Đông chỉ coi hắn là một người bạn tốt thì sao?



Chén trà làm vẻ mặt Hàn Đông tốt lên một chút. Cô cầm chén trà mà không nói gì, điều này làm Triệu Quốc Đống rất buồn bực không biết cô nghĩ như thế nào?



Ngay khi Triệu Quốc Đống suy nghĩ xem Hàn Đông có chuyện gì, Hàn Đông cũng đang lẩm nhẩm cái tên Triệu Quốc Đống. Người đàn ông này một chân bước vào trái tim cô, chân kia lại mãi không tiến vào.



Quan hệ mập mờ của Triệu Quốc Đống và Khổng Nguyệt không giấu được cô. Mặc dù cô và Khổng Nguyệt đã đề phòng nên quan hệ kém đi, nhưng cô có thể dễ dàng cảm thấy giữa Triệu Quốc Đống và Khổng Nguyệt có quan hệ không muốn ai biết.



Tâm trạng Khổng Nguyệt sao giấu được cô, mà ai đang qua lại với Khổng Nguyệt thì không cần hỏi cũng biết.



Nụ cười hạnh phúc và tâm trạng vui vẻ của Khổng Nguyệt làm Hàn Đông đau nhói. Nhưng cô cố chịu đựng, cô không muốn dùng thủ đoạn đi giành giật đàn ông. Nếu có duyên thì sẽ đi được cùng nhau.



Cô hy vọng Triệu Quốc Đống có thể chọn giữa mình và Khổng Nguyệt, nhưng chờ đến bây giờ mà vẫn chưa có câu trả lời.



Bây giờ cô không thể không rời đi, cô không thể vì tình yêu mơ hồ này mà mất cơ hội. Mà tình yêu đó có thuộc về cô hay không cũng khó nói.



Trước khi đi cô muốn đến thăm người đàn ông thiếu chút nữa thuộc về mình.



- Em sẽ đi.



- Đi ư? Em đi đâu?

Triệu Quốc Đống kinh ngạc nói.
Hàn Đông đột nhiên nở nụ cười như hoa, cô đứng lên nói:

- Quốc Đống, cảm ơn những lời này của anh. Ít nhất đã an ủi em, làm em không quá mất mát.



- Tiểu Đông, duyên phận giữa con người khó có thể nói. Nhớ lần trước khi chúng ta lên núi Vân Thai, có duyên không phận thì là hạnh phúc hay đau khổ, mỗi người có giải thích khác nhau.

Triệu Quốc Đống như một nhà hiền triết mà nói.



- Có người không mong sống bằng trời đất nhưng mong được một phút huy hoàng cũng đáng. Có người theo đuổi vĩnh hằng. Có người lại muốn sống thật bình thản. Thế giới này luôn phức tạp, luôn thay đổi. Con người là động vật có trí tuệ cao nhất, đầu óc chúng ta phức tạp hơn vũ trụ, cho nên chúng ta luôn không thể giải thích tình cảm sẽ như thế nào.



Hàn Đông nghe những lời Triệu Quốc Đống đột nhiên phát ra. ÁNh mắt cô nhìn Triệu Quốc Đống cũng phức tạp hơn rất nhiều. Đây là một người đàn ông rất thú vị, một người không giống các người đàn ông bình thường. Mỗi câu nói của hắn đều đủ để đánh mạnh vào trái tim cô, làm cô muốn ddapss lại. Tại sao người đàn ông này luôn có vẻ cách xa mình thế?



- Quốc Đống, lời này của anh đúng là có thể đưa vào sách tình cảm.

Hàn Đông thở dài nói:

- Cũng không phí công hôm nay em tới đây tạm biệt anh, coi như học tập thêm.



- Tiểu Đông, không nên như vậy, con đường của anh và em còn dài, ngày sau xảy ra chuyện gì thì ai có thể nói rõ? Tất cả đều ở tương lai mà.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.



- Vâng, em hiểu.

Hàn Đông ngẩng mặt lên mà nói:

- Em theo chủ nghĩa lạc quan. Được rồi, em đi đây.



- Lên thành phố gọi điện cho anh. Anh lên tỉnh có phải có điểm dừng chân không nhỉ?

Triệu Quốc Đống cũng không giữ cô lại mà chỉ cười nói.



- Quân tử nhất ngôn?



- Lại thế rồi, anh sớm nói mình không phải quân tử. Thời buổi bây giờ mà làm quân tử sẽ rất mệt, chẳng qua anh nói chuyện sẽ giữ lời.

Triệu Quốc Đống cầm áo ngoài của Hàn Đông lên rồi nói:

- Đi, anh tiễn em.