Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 13 : Nghìn rèn ô cương chùy

Ngày đăng: 14:39 30/04/20


Dịch giả: Tiểu Băng



"Vũ Lân, tới rồi!" Một thanh niên hơn hai mươi tuổi, thân hình cao lớn cường tráng chào Đường Vũ Lân.



"Long ca." Đường Vũ Lân cười: "Lão sư hôm nay ra nhiệm vụ gì?"



Long ca cũng cười: "Không ít, người tự vào phòng mà xem. Hưm, ta thấy ghen ghét ngươi rồi nha, ngươi mới mấy tuổi đầu hả! Số lượng công việc đã bắt kịp ta rồi." nghề rèn, làm càng nhiều, thu nhập đương nhiên cũng càng nhiều.



Đường Vũ Lân cười ha ha: "Sao so với huynh được, lão sư còn chưa cho đệ rèn linh kiện kích thước lớn đâu."



Long ca nói: "Đó là để giúp ngươi có trụ cột vững chắc. Được rồi, ngươi đi mau đi, còn nói nữa, không có thời gian làm việc đâu."



Trong phòng làm việc của Mang Thiên có ba người, Mang Thiên, Long ca và Đường Vũ Lân. Long ca vốn là đồ đệ duy nhất của Mang Thiên, sau khi Đường Vũ Lân thì trở thành nhị đồ đệ, từ lần thứ hai tới nơi này, nó bắt đầu gọi Mang Thiên là lão sư.



Mang Thiên là một lão sư nghiêm khắc, yêu cầu rất cao. Nhưng dạy cũng rất chuyên tâm. Nhiều khi Đường Vũ Lân cảm thấy những thứ mình học được ở đây còn nhiều hơn nhiều học ở học viện.



Mỗi người đều có việc riêng phải làm, Mang Thiên nhận đơn hàng rèn linh kiện Cơ Giáp, sau đó chia việc ra giao, những món đơn giản giao cho Long ca và Đường Vũ Lân, món phức tạp hắn tự mình làm.



Mỗi tuần sẽ có một ngày học tập chuyên môn, Mang Thiên bắt tay vào dạy họ, thời gian còn lại, là phải hoàn thành nhiệm vụ Mang Thiên giao. Làm càng nhiều, càng tốt, thu nhập càng cao.



Đường Vũ Lân đi vào phòng rèn của mình, so với bên ngoài dơ dáy bẩn thỉu, phòng của hắn rất sạch sẽ, do hắn tự dọn dẹp sắp xếp.
"Lão sư." Đường Vũ Lân vừa định đi giao thành quả, thì thấy Mang Thiên không biết từ lúc nào đã đi vào phòng mình.



Mang Thiên đi tới nhìn tác phẩm của hắn, khẽ gật đầu, đưa một xấp tiền cho nó, "Tiền công tháng này. Làm không tệ."



"Cảm ơn lão sư." Đường Vũ Lân vui vẻ, vội nhận tiền, cất vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nắm tay vui vẻ quơ quơ.



Mang Thiên khó hiểu nhìn nó, "Trước kia mỗi tháng lúc cầm tiền lương, có thấy ngươi vui vậy đâu?"



Đường Vũ Lân hít thở hơi dồn dập, hít sâu một cái mới nói: "Lão sư, ta để dành đủ tiền mua Hồn Linh rồi."



Mang Thiên sửng sốt, khuôn mặt có chút động, hỏi lại: "Ý ngươi là, Võ Hồn của ngươi đã tới Cấp mười?"



Đường Vũ Lân gật đầu, "Gần như vậy."



Mang Thiên hiếm hoi nở nụ cười, "Cố gắng lên."



"Lão sư, vậy ta về trước." Đường Vũ Lân bỏ linh kiện vào trong hộp, sau đó kích động chạy ra ngoài.



Nhìn theo bóng lưng của nó, nụ cười trên mặt Mang Thiên đậm thêm một chút, "Rút cuộc nó cũng có chút dáng vẻ của con nít. Đáng tiếc, Võ Hồn của nó lại là Lam Ngân Thảo, dù Hồn Linh là cái gì, e là cũng..., ưm, nhưng đây chính là vận may của ta, thiên phú của nó về rèn đủ để truyền thừa y bát của ta rồi."