Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 156 : Đông Hải Tiểu Trường Không

Ngày đăng: 14:41 30/04/20


Biên soạn: Đức Uy



Bản convert lấy từ truyencv.com



---------------------------------------------- 



Viên khu rất lớn, bọn họ đi mất hơn nửa giờ, Vũ Trường Không mới mang bọn họ đi đến một tiểu viên khu bên trong khu này.



Thứ đầu tiên đập vào mắt họ là một khu vực trống trải màu lam, bên trong là một tòa nhà nhỏ. Tòa tiểu lâu này so với những kiến trúc bọn họ đã từng thấy được bài trí khéo léo hơn, nhưng diện tích nhỏ hơn các nơi khác nhiều.



Đi thẳng đến trước cửa bọn họ mới phát hiện trên tòa tiểu lâu ngay cả bảng hiệu cũng không có, cũng không biết là nơi nào. Chẳng lẽ nội dung thứ hai của cuộc thi cuối kỳ sẽ diễn ra ở đây sao?



Tiểu lâu màu lam đậm, tường ngoài làm bằng kính, tựa như được từng khối pha lê ghép lại mà thành. Mặt kính làm cho người ta cảm nhận được một vẻ đẹp kỳ dị, ánh sáng từ nhiều góc độ khác nhau chiếu sáng thật lộng lẫy.



Cửa không người, đóng kín. Vũ Trường Không đi lên trước, tay phải trực tiếp đặt lên trên tấm pha lê.



Một đạo hào quang màu xanh lam loé lên rồi biến mất, một đạo hình chiếu sáng lên. Một âm thanh nghe có phần non nớt vang lên, "U, đã lâu không gặp a! Đông Hải Tiểu Trường Không."



Vũ Trường Không lạnh lùng nói: "Mở cửa."



Thanh âm kia có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi vẫn vô vị như thế, Tiểu Trường Không.”



"Keng" một tiếng vang nhỏ, cửa kính vô thanh vô tức hướng về hai bên mở rộng.



Đường Vũ Lân, Tạ Giải cùng Cổ Nguyệt đều ngẩn ngơ, Đông Hải Tiểu Trường Không? Cái quỷ gì vậy?



Trường Không là tên của Vũ lão sư, Đông Hải chính là Đông Hải thành? Nhưng mà, cách gọi tên này... Tiểu….tiểu…gì cơ? Ha ha!


Sau đó Đường Vũ Lân thấy thân hình thiếu nữ trở nên hư huyễn, hầu như là trong chớp mắt đã đến trước mặt mình. Một chưởng đập thẳng vào ngực hắn.



Bộ pháp này, rõ ràng cùng Vũ lão sư có chút giống nhau!



Đường Vũ Lân lúc trước đã từng thấy qua bộ pháp của Vũ Trường Không, vì lẽ đó khi thấy thiếu nữ hướng về phía mình, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Hai tay vung lên, mười mấy cây Lam Ngân Thảo đan dệt ở trước người, hóa thành một tấm lưới lớn, phòng ngự toàn bộ trước cơ thể.



Đúng lúc này, trước người cô gái kia ánh sáng lại lóe lên, một cái đỉnh ba chân lớn lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt nàng, Đường Vũ Lân chưa kịp phản ứng lại, chiếc đỉnh lớn kia đã rơi xuống đất, một vòng khí lưu màu đen trong nháy mắt bạo phát.



"Oanh ——"cảm giác rung động mãnh liệt từ dưới chân truyền đến, Đường Vũ Lân chỉ phát hiện thân thể của mình bị chấn động toàn thân, đồng thời Lam Ngân Thảo được hắn thả ra cũng đã bị thổi bay lên trời, không còn tác dụng ngăn cản đối phương.



Bàn tay nhìn có vẻ nhỏ nhắn non mềm trong chớp mắt đã đến trước mặt hắn.



Đường Vũ Lân muốn né tránh cũng đã không kịp, bàn tay trắng nõn đang gần kề ngực hắn, lòng bàn tay đột nhiên nắm lại, đánh vào người hắn. Nhìn lại, thấy bàn tay đã cách mình càng lúc càng xa. Thì ra là Đường Vũ Lân bị đập văng đi!



Bất quá, Thiên Đoán Ngân Thái Nhuyễn Giáp hắn mặc trong người lúc này mang lại tác dụng cực lớn, mỗi một mảnh giáp lập tức nối liền với nhau, giúp Vũ Lân tản bớt phần nào chưởng lực. Dù là vậy, ngực của Vũ Lân vẫn cảm thấy rất khó chịu.



Nên biết, cường độ thân thể của hắn trong các bạn cùng lứa tuổi tuyệt đối đứng hàng đầu.



Không đợi hắn đứng dậy, chiếc đỉnh lớn màu đen kia đã lần thứ hai hướng về người hắn. Cùng lúc đó, Đường Vũ Lân nhìn thấy cô gái kia trong mắt tử quang lóe lên, nhất thời, một cảm giác choáng váng mãnh liệt truyền đến, hắn vừa muốn chuẩn bị đối kháng lại một lần nữa dừng lại.



Chiếc đỉnh lớn màu đen nhanh như tia chớp bay đến. Đang lúc này, tay phải Đường Vũ Lân hung hãn vung ra.



Kim Lân vàng nhạt bao trùm lấy nắm đấm, "Oanh" một tiếng, xung kích của chiếc đỉnh lớn đã bị chặn lại.



Thời điểm bị đánh văng về sau, hắn cũng đã vận dụng huyết mạch lực của mình, tuy rằng đầu óc choáng váng, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng kịp đưa quả đấm của mình chặn ở trước người.           



Dù là vậy, hắn căn bản vẫn không thể phát lực đầy đủ, lần thứ hai bị húc văng đi.