Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chương 15 : Cấp mười
Ngày đăng: 14:39 30/04/20
Dịch giả: Tiểu Băng
Những điểm sáng màu lam từ bốn phương tám hướng bay tới chỗ hắn, lặng lẽ chui vào người hắn.
Đường Vũ Lân thấy mình như đang chìm trong một vùng biển màu lam, có những tiếng gọi rất nhỏ đang gọi nó, bao quanh ôm ấm lấy nó.
Mùi hương đặc trưng của Lam Ngân Thảo lan khắp ngóc ngách trong người nó, trong Đan Điền, Hồn Lực tạo thành một dòng nước ấm cũng giãn ra.
Đường Vũ Lân cảm thấy cả cơ thể mình đều biến thành màu lam, chỗ nào cũng tràn ngập mùi của Lam Ngân Thảo.
Trên trán, quang văn màu vàng nhạt hiện ra, kéo dài xuống toàn thân, rồi lại rút lên.
Quanh người hắn tỏa ra ánh sáng màu lam, rồi sau đó chuyển thành màu vàng nhạt.
Sáng sớm.
"Lân Lân, Lân Lân..." tiếng gọi lo lắng của Lang Nguyệt vang vọng khắp khu ngõ nhỏ.
Đường Vũ Lân giật giật, từ minh tưởng tỉnh lại. Sương sớm thấm ướt áo nó, nhưng nó lại cảm thấy cả người rất thoải mái.
"Lân Lân, Lân Lân..." tiếng gọi của Lang Nguyệt vang lên rõ mồn một.
"Mẫu thân, con ở đây." Đường Vũ Lân vội kêu to, đứng dậy chạy đi.
Cả người nó nhẹ hơn hẳn bình thường, Đường Vũ Lân chạy rất nhanh, vừa chạy vừa gọi mẹ.
"Thằng bé này, sao lại chạy ra ngoài, làm mẫu thân lo muốn chết." Lang Nguyệt thấy con thì nhẹ cả người.
Lâm Tích Mộng mỉm cười gật đầu: "Tốt, ngày mai lão sư sẽ xin phép nghỉ cho ngươi. Chúc ngươi sẽ mua được một Hồn Linh làm ngươi hài lòng."
"Cảm ơn lão sư."
Trở thành Hồn Sư sẽ có tiền hỗ trợ, hơn nữa, học viện trung cấp là giáo dục bắt buộc, mỗi tháng một nghìn đồng trợ cấp, cũng đủ cho mình chi tiêu hàng ngày. Muốn học học viện trung cấp thì phải rời khỏi Ngạo Lai Thành, nếu có tiền trợ cấp, vậy không cần phụ thân mẫu thân phải lo cho mình nữa. Nghe nói nếu tu luyện tới Hồn Sư cao cấp, trợ cấp sẽ được tăng thêm.
Tâm tình Đường Vũ Lân rất tốt.
Đến tối, nó vẫn tới chỗ Mang Thiên, làm xong nhiệm vụ mới trở về nhà.
Đường Tư Nhiên đã được học viện thông báo, cũng đã xin nghỉ ngày mai, dẫn Đường Vũ Lân đi chọn Hồn Linh. Lang Nguyệt vốn cũng muốn xin phép nghỉ, nhưng vì công việc nhiều quá, nên không được cho phép.
"Na Nhi, sao hôm nay muội cứ ngẩn người vậy!" Đường Vũ Lân khó hiểu nhìn Na Nhi."Yên tâm đi, tuy muội không có Võ Hồn, nhưng ca ca sẽ bảo vệ muội. Bảo vệ muội cả đời, chịu không?" Đường Vũ Lân sờ đầu cô bé.
Na Nhi ngẩng đầu nhìn nó, đôi mắt tím tỏa hào quang mờ mờ kỳ dị, "Ca ca, ăn cơm xong rồi dẫn muội ra bờ biển chơi được không?"
Đường Vũ Lân quay sang nhìn Đường Tư Nhiên.
"Được, nhưng phải về sớm." Đường Tư Nhiên mỉm cười.
Ngạo Lai Thành gọi là thành, nhưng trên thực tế chỉ to hơn cái trấn một tí, càng không có tường thành, khu nhà của Đường Vũ Lân cách bờ biển rất gần.
Ra khỏi nhà, đi bộ chừng mười phút, là đã thấy bờ biển.
Bãi cát ở đây không đẹp, cát không mịn, còn pha lẫn mảnh đá vụn và vỏ sò. Truyền thuyết kể rằng, vì nhân loại giết nhiều Hồn thú của biển quá, nên làm cho thiên nhiên nổi giận.
Đêm nay ánh trăng cũng đẹp như hôm qua, ánh trăng trắng trẻo sáng ngời, những ngôi sao sáng rực, như muốn tranh sáng với ánh trăng.
Biển cả phản chiếu bầu trời sáng rực, tiếng sóng ồn ào, tiếng chim biển kêu ầm ĩ, làm cho bức tranh biển cả đầy sức sống.
Na Nhi ngẩng đầu nhìn lên trời, "Ca ca, hôm nay nhiều sao quá!"
Đường Vũ Lân cười nói: "Đúng vậy! Có lẽ, chúng cũng muốn chúc mừng ta trở thành Hồn Sư đó. Na Nhi, có phải muội buồn vì mình không thể trở thành Hồn Sư không?"
Na Nhi lắc đầu, "Không phải." Cô im lặng một lúc, mới ngẩng lên nhìn Đường Vũ Lân, "Ca ca, nếu có một ngày muội phải rời đi, huynh sẽ nhớ muội chứ?"