Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chương 175 : Vũ Trường Không hồn kỹ
Ngày đăng: 14:42 30/04/20
Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
----------------------------------------------
Đường Vũ Lân bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra là như vậy, cũng không phải thân thể của chính mình xảy ra vấn đề.
"Vũ lão sư, vậy tiếp theo chúng ta...."
Vũ Trường Không thản nhiên nói: "Tiếp tục. Hiện tại sức chịu đựng của ngươi vượt quá 2.000 năm, như vậy, chúng ta sẽ để cho Hồn Linh của ngươi tăng lên tới 2.000 năm tu vi. Thẻ nhập môn trung cấp không thể uổng phí.”
"Vâng!" Đường Vũ Lân dùng sức gật gật đầu. Hiện tại hắn đối với Vũ lão sư càng thêm vui vẻ phục tùng, tuy rằng trận chiến mới rồi cũng không nhìn rõ được Vũ lão sư chiến đấu như thế nào, nhưng kết quả đã chứng minh tất cả. Vũ lão sư tuyệt đối không phải là lục hoàn Hồn Đế phổ thông, Băng Hỏa Ma Hổ 4.000 năm đều không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì cho hắn. Đây mới thực sự là cường giả!
Tiếp tục thâm nhập sâu vào bên trong, Đường Vũ Lân rập khuôn tùy tùng sau lưng Vũ Trường Không.
Lần này, bọn họ mới đi về phía trước chưa đến một phút, đột nhiên, Vũ Trường Không một tay nắm lấy vai Đường Vũ Lân, sau đó Đường Vũ Lân cũng cảm giác được trước mắt hoàn toàn trở nên hư ảo, tựa hồ có vô số quang ảnh lóe lên.
Vũ Trường Không vừa vác hắn, chân vừa đạp Quỷ Ảnh Mê Tung bộ, mà giữa bầu trời, từng cây gai nhọn màu xanh thẫm lặng yên không một tiếng động hạ xuống. Mỗi một cây gai nhọn rơi trên mặt đất, đều khiến mặt đất xuất hiện một mảng lớn màu đen, màu tím mãnh liệt ăn mòn bất kỳ thảm thực vật nào mà nó gặp phải.
Đường Vũ Lân phảng phất như nghe được tiếng kêu bi thiết của thảm thực vật vậy, Vũ Trường Không đảo người trên không vài lần, mới mang theo hắn rơi vào trên một nhánh cây.
Một gia hỏa thân hình khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Tên này chiều cao quá 5 mét, lại không có cảm giác lớn như Băng Hỏa Ma Hổ, nhưng mà cả người nó đường kính cũng tiếp cận 5 mét, nhìn như một quả cầu to lớn, thể tích so với Băng Hỏa Ma Hổ lớn hơn nhiều.
Toàn thân đều là màu xanh thẫm, ngoài miệng mọc ra hai chiếc răng nanh to lớn, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh trầm thấp rít gào. Đường Vũ Lân chưa kịp chú ý thêm, tên này đã đột nhiên lao đến húc vào cây đại thụ mà bọn họ đang đứng.
"Ầm ầm!!!" một tiếng vang thật lớn, đại thụ trực tiếp bị bẻ gẫy.
"Vũ Lân, ngươi nhớ kỹ, hồn kỹ cũng không chỉ một kỹ năng đơn giản, trên thực tế, mỗi một cái hồn kỹ đều có thể thiên biến vạn hóa, phát huy được hay không còn phải xem cách ngươi ứng dụng."
Vừa nói, Thiên Sương Kiếm trong tay Vũ Trường Không nhẹ nhàng vẩy một cái, đệ nhất Hồn Hoàn sáng lên, một đạo tia kiếm lướt ra, nhẹ nhàng chạm vào một chiếc lá cây cách đó mười mấy mét, nhưng cũng không làm tổn thương đến nó.
"Đây là Vết Sương!"
Nhìn sang, thấy hắn bồng bềnh bước ra một bước, đi đến cách đó mười mấy mét, tay phải nhẹ nhàng vung lên. Trong phút chốc, từng đạo từng đạo tia kiếm lại như là từ Thiên Sương Kiếm ào ra, đan xen lẫn nhau, trong nháy mắt tạo thành cái lồng ánh sáng màu xanh lam mà Đường Vũ Lân đã từng thấy trước đó.
Lồng ánh sáng tỏa ra, vô số tia kiếm dây dưa thành lốc xoáy băng phóng lên trời.
"Cái này cũng là Vết Sương." Âm thanh lành lạnh của Vũ Trường Không lại một lần nữa bay tới.
Đường Vũ Lân chấn động toàn thân, cùng là đệ nhất hồn kỹ, khống chế cùng vận dụng khác nhau, dùng cấp độ hồn lực khác nhau chống đỡ, hiệu quả thể hiện ra tuyệt nhiên không giống nhau.
Thiên Sương Kiếm trong tay Vũ Trường Không, lại như là bất cứ lúc nào đều có thể đan ra một tác phẩm nghệ thuật. Đây mới thực sự là Vũ lão sư của ta! Sâu không lường được Bạch Y Lam Kiếm, Thiên Băng Tuyết Hàn!
"Hiểu chưa?" Vũ Trường Không trở lại trước mặt Đường Vũ Lân.
"Thật như vừa minh ngộ ra được một chút. Ý của ngài là, dù là hồn kỹ nhỏ yếu đến đâu, nếu biết vận dụng thoả đáng, đều có thể phát huy năng lực mạnh mẽ. Hồn kỹ có khả năng biến hóa vô hạn, then chốt là cách chúng ta vận dụng như thế nào."
"Ừm." Vũ Trường Không gật gật đầu, "Đi."
Chỉ điểm thông qua thực chiến, hiệu quả không thể nghi ngờ là tốt đẹp nhất. Hắn luôn luôn tôn trọng, từng bước dẫn dắt mỗi cá nhân, không nói quá nhiều, để cho đệ tử mình tự lĩnh ngộ, mới có thể chân chính thu hoạch từ bên trong.
Đường Vũ Lân lúc này trong lòng tràn ngập cảm giác chấn động, hắn hiện tại mới hiểu được nhận thức của chính mình trước đây buồn cười đến dường nào. Khi hắn vừa nắm giữ Võ Hồn Lam Ngân Thảo, sau đó thu được đệ nhất hồn kỹ Quấn Quanh, lòng hắn như tro nguội, dưới cái nhìn của hắn, Phế Hồn Linh, lại thêm Phế Võ Hồn, tự nhiên hồn kỹ cung cấp cho mình cũng phế nốt.
Mà cho tới giờ khắc này hắn mới chính thức biết, thứ rác rưởi thì ra là chính ở bản thân mình, mà không phải hồn kỹ, Vết Sương, nhìn qua là một hồn kỹ rất đơn giản, thậm chí còn kém xa tít tắp Tạ Giải Quang Long Nhận cường hãn, nhưng ở trong tay Vũ lão sư lại có thể phóng ra được hào quang như vậy.