Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chương 196 : Nỗ lực! Phấn đấu!
Ngày đăng: 14:42 30/04/20
Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
----------------------------------------------
“Vâng.” Đường Vũ Lân, Mộ Hi, cùng với mấy tên thiếu niên khác đồng thời cung kính đáp lời.
Lại nói, Mộ Hi ở trong một đám Đoán Tạo Sư này cũng có thể được tính là một ngôi sao sáng, bởi vì…ở đây cũng chỉ có mỗi một mình nàng là nữ mà thôi.
Nghe xong Sầm Nhạc đại sư căn dặn, Đường Vũ Lân cùng Mộ Hi rời đi trước.
"Cố lên nha! Tiểu sư đệ." Mộ Hi lại xoa xoa đầu của hắn, lại xoa bóp hai gò má của hắn, lúc này mới thả hắn rời đi.
Đường Vũ Lân rất là bất đắc dĩ, hắn hiện tại cảm thấy, sư tỷ trước đây trừng mắt lạnh lẽo tựa hồ cũng không tệ, chí ít cũng không cần phải chịu nỗi khổ da thịt này.
Thi đấu đã sắp bắt đầu rồi, sau khi đi đến một tửu điếm, hắn đã mơ hồ cảm giác được bầu không khí hừng hực của Thiên Hải Liên Minh Thi Đấu.
Bên trong tửu điếm, quan khách hầu như đều có quan hệ cùng lần thi đấu này, không chỉ có thí sinh dự thi từ Đông Hải Thành, cũng có những thành thị khác, mỗi người đều có vẻ khá vội vã, suy tư.
Trở lại phòng của mình, Đường Vũ Lân rất bất đắc dĩ phát hiện con heo Tạ Giải này đã ngủ say như chết, hơn nữa còn nằm banh càng hết mất cả cái giường – cả người nằm dang hết hai tay hai chân, rất không giữ hình tượng.
Hắn ngồi xuống trên giường của mình, nhưng cũng không có nằm mà lại khoanh chân ngồi đó, nhìn ra ngoài cửa sổ là hải dương xanh biếc mênh mông, trong người đều cảm thấy khoan khoái vô cùng, chậm rãi nhắm hai mắt lại bắt đầu minh tưởng.
Cần cù bù thông minh đã sớm ăn sâu vào cốt tủy, hắn sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội tu luyện nào. Đoán Tạo Sư thi đấu hắn cũng không quá lo lắng, giống như Sầm Nhạc từng nói, cùng độ tuổi với hắn, muốn vượt qua hắn trên phương diện Đoán Tạo Thuật, e rằng rất ít người có thể làm được.
Hắn đã hiểu rõ, ngược lại hãy theo sát Mộ Hi đồng thời thăng cấp, đến vòng thi đấu cuối cùng, nếu như Mộ Hi có cơ hội trở thành quán quân, hắn liền nhường, nếu như không được, hắn sẽ đoạt lấy, tương đương “hộ hoa sứ giả” thần thánh bên cạnh Mộ Hi.
Đường Vũ Lân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên Tiểu Bàn Tử * đang ở trong đoán người chạy tán loạn, một mặt khát vọng hướng về mọi người hỏi dò.
*Gã mập mạp
"Ồ, lại là một kẻ tham ăn nha." Hứa Tiểu Ngôn theo bản năng nói.
Tạ Giải tằng hắng một cái, "Tiểu Ngôn! Từ này ngươi dùng thật hay nhỉ?"
Hứa Tiểu Ngôn cũng cảm giác được chính mình nói hố, vội vàng khẽ che môi anh đào, lặng lẽ le lưỡi một cái.
Đường Vũ Lân cũng không để ý lắm, chính mình là kẻ tham ăn vốn đã thành danh, hắn chủ động hướng về tên Tiểu Bàn Tử đang tiến đến nghênh tiếp.
"Cái này cho ngươi ăn đi." Lấy ra một miếng cá khô, đưa cho gã béo.
Bởi vì thân thể tiêu hao quá lớn, vì lẽ đó, bên người hắn lúc nào cũng mang theo một ít thức ăn, như cá khô, thịt bò khô, chủ yếu những thức ăn giàu dinh dưỡng, năng lượng.
"Đa tạ, đa tạ." Tiểu Bàn Tử vừa nhìn thấy miếng cá khô, con mắt nhất thời sáng lên, một thoáng sau đó, cái miệng lớn há ra ăn nhồm nhoàm, vừa ăn còn vừa gật đầu liên tục, tỏ vẻ rất thỏa mãn.
Nhìn dáng vẻ của hắn, ngay cả Đường Vũ Lân cũng tự cảm thấy có chút thèm ăn, vì vậy chính mình cũng móc ra một khối bắt đầu gặm.
"Ăn ngon ghê! Ở chỗ chúng ta, đều không có cá khô ngon như vậy, cảm tạ ngươi, đại ca." Tiểu Bàn Tử nhìn qua tuổi tác không lớn, nhiều nhất cũng chỉ ngang Đường Vũ Lân, miệng lưỡi đúng là ngọt cực kì.
"Đừng gọi ta là đại ca, ta tên Đường Vũ Lân. Nói không chừng ngươi còn lớn tuổi hơn ta đấy! Ngươi bao nhiêu tuổi?" Đường Vũ Lân tò mò hỏi.
Tiểu Bàn Tử nói: "Ta vừa qua sinh nhật 10 tuổi, ngươi cao hơn ta nhiều như vậy, không thể nhỏ hơn ta chứ?" Hắn so với Đường Vũ Lân thấp hơn nửa cái đầu.