Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chương 227 : Thiên Băng Đấu Khải
Ngày đăng: 14:42 30/04/20
LONG VƯƠNG TRUYỀN THUYẾT
Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
----------------------------------------------
Nhìn Vũ Trường Không trôi nổi ở giữa không trung, ánh mắt trước sau lãnh đạm, nàng không khỏi lẩm bẩm tự nhủ: "Những tên ngu ngốc này, đây là ép hắn phát rồ a! Lẽ nào bọn họ không hiểu, người nhìn qua càng bình tĩnh, khi phát rồ lên sẽ càng đáng sợ sao?"
Ngay thời điểm nàng tự lẩm bẩm, Vũ Trường Không đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Thiên Sương Kiếm trong tay mình, sau đó hắn chậm rãi phun ra Nhị Tự từ trong miệng.
"Thiên ——, Băng —— "
Nghe được Nhị Tự này, Thẩm Dập bỗng cảm thấy phấn chấn, cấp tốc mở to hai mắt, trong cặp mắt to xanh như mực của nàng còn mang theo vài phần hưng phấn. Nàng đã rất lâu không được nhìn thấy Vũ Trường Không, càng là rất lâu chưa từng nhìn thấy Thiên Băng của hắn.
Thân thể Vũ Trường Không đột nhiên sáng lên, Thiên Sương Kiếm sáng lóe lên, đột nhiên dung nhập vào trong cơ thể hắn, biến mất không còn tăm hơi. Các vị Cơ Giáp Sư đang bao vây hắn bỗng cảm thấy hoa mắt, tên nam tử vốn đang bị Hồn Đạo Pháo khóa chặt cứ như vậy biến mất không còn tăm hơi.
"Hắn ở nơi đó." Không biết là ai hô to một tiếng, mọi người theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang.
Vũ Trường Không không biết từ lúc nào đã đến giữa không trung, chỉ là, cùng bạch y tung bay lúc trước không giống, trên người hắn xuất hiện từng điểm sáng màu trắng, những điểm sáng màu trắng này phân biệt xuất hiện ở trên trán, hai vai, trước ngực, khuỷu tay, cổ tay, lòng bàn tay, eo, hai bắp đùi, đầu gối cùng với gan bàn chân của hắn.
Trẻ tuổi như vậy Nhị Tự Đấu Khải Sư, tương lai tiền đồ không thể đo lường, thậm chí rất có thể sẽ đứng ở đỉnh cao của đại lục.
Đột nhiên, Vũ Trường Không thân thể rung rung, tiếp theo, Thiên Băng Thiên Sương Kiếm trong tay hắn vang lên một tiếng réo rắt sục sôi ong ong, thân thể của hắn kịch liệt một trận, Thiên Băng Đấu Khải đột nhiên bắn ra một tầng ánh bạc mãnh liệt. Dù cho đang là ban ngày, vẫn như trước chói mắt khiến người khác phải theo bản năng tránh né.
Cơ Giáp hầu như tất cả đều làm ra tư thái phòng ngự, Long Hoán Thiên cùng Trương Chấn Bằng cũng ngơ ngác biến sắc. Lẽ nào hắn muốn động thủ.
Thẩm Dập trong nháy mắt bay lên trời, từng đạo từng đạo khí lưu màu xanh lục quay chung quanh cơ thể nàng, mái tóc dài màu trắng đong đưa, ở phía sau phiếu vụ, những khí lưu màu xanh kia hóa thành dấu ấn phù văn kỳ dị trên người. Giống với trên người Vũ Trường Không lúc trước xuất hiện quang điểm, trên người nàng cũng xuất hiện. Chỉ có điều, điểm sáng xuất hiện trên người nàng lại có màu xanh lục.
Khác nào dây leo tỏa ánh sáng xanh sẫm nhanh chóng quấn lên trên người nàng. Chỉ trong hai lần hô hấp, một thân áo giáp có hoa văn màu xanh sẫm cũng đã bao trùm lấy toàn thân nàng.
Đấu Khải, lại là Đấu Khải!
Thẩm Dập Đấu Khải cùng với Đấu Khải của Vũ Trường Không rõ ràng không giống nhau. Đấu Khải của nàng mặt ngoài cũng không bóng loáng như vậy, mặt trên tựa hồ khảm nạm từng mảng cây trinh nữ nhô ra, hoa văn cũng lấy những cây trinh nữ này làm trung ương lan ra bên ngoài.
Vũ Trường Không Đấu Khải chiến quần rất nhỏ, nhưng chiến quần của Thẩm Dập lại bao trùm bắp đùi, cảm giác thập phần nữ tính. Trong tay nàng có thêm một cái roi dài màu xanh sẫm, trên cây roi có một viên ngọc châu màu xanh lục tràn ngập hơi thở của sự sống.
Trọn bộ Đấu Khải đều đầy rẫy hơi thở sự sống. Đấu Khải của nàng vừa xuất hiện, nhất thời làm hàn ý bên trong sân vận động tiêu tan đi mấy phần.
"Trường Không, không nên vọng động!" Thẩm Dập hét vang một tiếng.
Đấu Khải Sư tuy rằng địa vị tôn kính, nhưng cũng đồng dạng cần tuân thủ trật tự nhất định, nếu như phạm vào sai lầm lớn, vẫn sẽ phải chịu trừng phạt. Thực lực càng mạnh, ở một số phương diện chịu ràng buộc cũng càng lớn.