Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 343 : Hoàn toàn thất bại

Ngày đăng: 14:44 30/04/20


Biên soạn: Đức Uy



Bản convert lấy từ truyencv.com



---------------------------------------------- 



"Ngươi…ngươi làm sao cũng có khả năng chưởng khống không gian?" Lạc Quế Tinh hoàn toàn không dám tin tưởng.



Cổ Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, "Tại sao ngươi có thể, thì ta không thể được?"



"Cẩn thận!" Phía trước, thanh âm Vũ Ti Đóa vang lên. U Minh Bạch Hổ ngửa mặt lên trời phát sinh một tiếng rít gào, toàn thân bắn ra ánh sáng hư huyễn, thân thể khổng lồ biến thành hoàn toàn trong suốt, lần thứ hai hướng về Vũ Trường Không nhào tới. 



Sương Ngữ Nguyệt Luân quét vào chỗ trống, Vũ Trường Không lại xuất hiện, cánh tay phải của hắn giơ lên cao, nắm lấy Sương Băng Ngữ to lớn, cự kiếm chỉ xéo vào không trung, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đường Vũ Lân bốn người.



U Minh Bạch Hổ đánh về phía hắn, Vũ Trường Không không hề xuất kiếm, mà lại dùng tay trái đánh ra, trên người đệ nhị Hồn Hoàn sáng lên. Một chùm sương trắng bắn ra, trong nháy mắt quay chung quanh, đem U Minh Bạch Hổ bao phủ ở bên trong. Đồng thời Sương Băng Ngữ ở phía xa vung lên, từng đạo tia kiếm Vết Sương so với lúc mới đầu lớn hơn gấp 10 lần đâm thẳng đến Lạc Quế Tinh, Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt. Bao trùm tất cả ở bên trong.



Đường Vũ Lân một bước bước ra, che ở trước người Lạc Quế Tinh, ánh mắt của hắn vô cùng bình tĩnh, cũng không hề bởi vì trạng thái quẫn bách hiện tại mà hoang mang. Dưới chân ba vòng Hồn Hoàn lóng lánh. Đột nhiên, lấy thân thể của hắn làm trung tâm, tất cả xung quanh trở nên hư huyễn đi. Từng cây dây leo Lam Ngân Thảo vụt lên từ mặt đất, dường như hóa thành một cây đại thụ, đem hắn, Lạc Quế Tinh cùng Cổ Nguyệt bao trùm ở bên trong.



Từng cây dây leo kia dường như có sự sống thật sự vậy, quấn quýt lẫn nhau, hình thành một tấm lưới lớn, trước mặt Vết Sương do Sương Băng Ngữ chém ra, chúng nó dồn dập tỏa ra ánh sáng, lại dồn dập phá toái, không ngừng khuynh đảo. Nhưng cũng nhờ quá trình này, đã giúp cho Đường Vũ Lân ba người tranh thủ được thời gian.



Từng cây Địa Đột Thứ vụt lên từ mặt đất, xen kẽ bên trong những dây leo thô to kia. Đường Vũ Lân phúc linh tâm đến, dây leo quấn quanh trên Địa Đột Thứ, toàn thể gia cố, hóa thành một vòng phòng thủ kiên cố.
Cuộc chiến đấu này, chỉ có thời điểm ban đầu bọn họ còn phối hợp ăn ý, mà khi Lạc Quế Tinh đem Vũ Ti Đóa truyền tống đi, còn Cổ Nguyệt cũng truyền tống Đường Vũ Lân, sự ngăn cách cũng đã xuất hiện, hoặc nói đúng hơn là bộc phát ra. Sự phối hợp của Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt cũng đều không được hoàn mỹ triển khai, chứ nói chi là Lạc Quế Tinh đứng ở nơi đó không hề có chút chiến ý nào.



Vốn là bốn người bọn họ gộp lại cũng không phải là đối thủ của Vũ Trường Không, lại còn thiếu hụt sự phối hợp, kết quả có thể tưởng tượng được.



Vũ Trường Không một chưởng vỗ nhẹ vào trên người Vũ Ti Đóa, Vũ Ti Đóa rung rung, rất nhanh, sương vụ trên người biến mất, nhưng toàn thân nàng cũng nhẹ nhàng run rẩy.



Bốn người xuống đài, sắc mặt đều khó coi.



Thẩm Dập không hề phê bình bọn họ, chỉ là dặn dò tổ kế tiếp lên đài.



Vũ Ti Đóa nhìn Đường Vũ Lân, lại nhìn một chút Lạc Quế Tinh, hừ một tiếng, đi thẳng tới một bên tìm chỗ ngồi xuống, sắc mặt lúc trắng lúc xám.



Đường Vũ Lân thở dài một tiếng, "Sai là do ta, ta dự đoán không chính xác về khả năng của Vũ lão sư. Sau khi thăng cấp thất hoàn, thực lực tổng hợp của Vũ lão sư so với trước đây mạnh ít gì cũng gấp đôi. Ta cũng không  phối hợp tốt với mọi người."



Lạc Quế Tinh không hé răng, cũng đi tới một bên ngồi xuống. Cổ Nguyệt lạnh lùng nói: "Ngươi là chỉ huy của đoàn đội sao? Ngươi không phải! Đã không phải, làm sao lại phải hướng về phía bọn họ ôm đồm trách nhiệm? Vị “chỉ huy” đoàn đội người ta còn chưa phát biểu đâu đấy!"



Lạc Quế Tinh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cổ Nguyệt, trong mắt mơ hồ có nộ quang lóe qua. Cổ Nguyệt lại không mảy may để tâm, nhìn chằm chằm vào hắn, con mắt hình viên đạn.



Đường Vũ Lân chau mày, cục diện như thế không phải thứ hắn hi vọng nhìn thấy. Muốn trở thành Đấu Khải Sư, dựa vào sức mạnh của một cá nhân là tuyệt đối không đủ. Vì vậy cần mọi người cùng nhau nỗ lực, hơn nữa phải toàn tâm toàn ý mới được.