Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 440 : Mời ta ăn cơm

Ngày đăng: 14:45 30/04/20


Biên soạn: Đức Uy



Bản convert lấy từ truyencv.com



--- 



Diễm Phượng nói: "Xin lỗi phải có thành ý, ngươi ít nhất phải mời ta ăn bữa cơm chứ!" Thời điểm nói ra câu nói này, nàng cũng thấy tự ngượng giùm mình. Nhưng nàng năm nay đã hơn 20 tuổi, vẫn tập trung vào tu luyện, đến hiện tại vẫn chưa bao giờ có bạn trai. Trước đây nàng vẫn cho rằng, nhất kiến chung tình chuyện như vậy chỉ có trong tiểu thuyết; Nhưng ngày hôm nay nàng lại phát hiện, tuy rằng chỉ là lần thứ nhất gặp mặt, nàng chỉ lỡ nhìn thôi mà đã mê mệt cái tên gia hỏa lãnh băng băng trước mặt này rồi. Quá đẹp trai đi mà! Trước tiên mặc kệ những cái khác, soái là được rồi!



"Được." Vũ Trường Không gật đầu, "Ăn cái gì?"



"Ngươi quyết định đi." Diễm Phượng sảng khoái nói rằng.



Vũ Trường Không trong mắt lộ ra một tia ánh sáng suy tư, một lát sau, nói: "Đi theo ta." 



Nói xong, hắn xoay người hướng về bậc thang phía dưới đi đến.



Bóng lưng mà cũng soái như vậy, siêu soái nha! Diễm Phượng lặng lẽ vỗ vỗ ngực mình, mặt cười ửng đỏ bước nhanh đuổi theo. Nàng đột nhiên cảm thấy, thì ra mấy tên tiểu tử trước kia cũng không phải ghê tởm như vậy nha, ai bảo bọn họ có một vị đại soái ca lão sư như thế chứ? Tha thứ cho bọn chúng thôi!



Đây chính là duyên phận!



Vũ Trường Không bình tĩnh đi, Diễm Phượng yên lặng đi theo phía sau hắn. Nàng không hề nói thêm với hắn một câu gì, bởi vì nàng phát hiện, đi sau lưng hắn, nhìn hắn, quả thực lại như là đang thưởng thức mỹ cảnh vậy. Bóng lưng này trong lòng nàng cũng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.



Hắn đúng là làm cho người khác chú ý, hầu như phái nữ đi ngang qua hắn, bất kể tuổi tác lớn nhỏ, ánh mắt đều sẽ theo bản năng từ trên người hắn xẹt qua.



Diễm Phượng thân là ngũ hoàn Hồn Vương, thính lực rất tốt, tương tự cũng nghe "Thật đẹp trai mà!", loại âm thanh mê trai này không biết đã nghe được bao nhiêu người thốt lên.



Đương nhiên, nàng vẫn là người nói thầm câu đó trong lòng nhiều lần nhất! Bởi vì nàng vẫn theo hắn, vẫn nhìn hắn!



Quẹo vào một con hẻm nhỏ, Vũ Trường Không dừng bước trước một tiệm ăn có vẻ rất nhỏ.



Quán ăn có bề rộng chưa đến 4 mét, từ cửa sổ liền có thể nhìn thấy được tình huống bên trong, chỉ có 4 cái bàn mà thôi. Lúc này đã tiếp cận buổi trưa, mùi thơm của rau muống xào tỏi từ bên trong bay ra.



Vũ Trường Không cứ như vậy đứng trước cửa quán cơm, trầm ngâm, trong ánh mắt mang theo vẻ suy tư, lại có chút hoang mang. Từ mặt bên, Diễm Phượng rõ ràng nhìn thấy, tròng mắt lạnh như băng của hắn tựa hồ trở nên nhu hòa thêm mấy phần.



"A, Trường Không, ngươi đến rồi à! Mau vào đi." Một nam tử tóc ngắn, vóc người to lớn, khoảng hơn 50 tuổi từ bên trong đi ra.



Hắn hiển nhiên là quen biết với Vũ Trường Không, hơn nữa còn hết sức quen thuộc, ôm lấy bờ vai của hắn, liền kéo hắn đi vào bên trong.



Nếu như tình cảnh này để Đường Vũ Lân bọn họ nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc đến há hốc mồm. Vũ Trường Không là người có bệnh thích sạch sẽ đến vậy, lại không hề bởi vì tay của đối phương nắm lấy mình mà nổi giận, trái lại còn ôn hòa hướng về phía người kia gật đầu, đi vào trong.




Vũ Trường Không khóe miệng khẽ nhúc nhích một chút, Diễm Phượng trong lòng hơi động. Đây là lần đầu tiên nàng thấy vẻ mặt bình thường này của Vũ Trường Không.



"Hẳn là do thiên phú dị bẩm của hắn." Vũ Trường Không có chút bất đắc dĩ nói.



Diễm Phượng nói: "Tuyển đệ tử cũng phải chú ý, cũng như là một cây nhỏ, trong quá trình trưởng thành, thân là lão sư ngươi phải làm sao để hắn lớn lên thẳng tắp, không nên đi nhầm đường."



Vũ Trường Không nói: "Sẽ không, bản tính hắn rất tốt."



Diễm Phượng bĩu môi, "Ta sao lại không thấy vậy nhỉ? Được rồi, không nói về hắn nữa, nói một chút về ngươi đi. Ngươi là ở học viện nào giảng dạy? Học viện nào thế?"



Đúng vào lúc này, ông chủ mập lại đi lên, món ăn đã xong rồi.



Mấy món ăn sáng, phân lượng đều rất đủ. Phân biệt là trứng rán ngũ vị, canh gà hầm, sườn xào chua ngọt, bò hầm nấm hương.



Ba món một canh, hai bát cơm.



Đừng khinh thường tiểu điếm không lớn, mấy món ăn này hương vị thơm ngon, thật khiến cho cho người ta có cảm giác thèm nhỏ dãi.



Diễm Phượng thật là có chút đói bụng, bởi vì hưng phấn, điểm tâm cững chưa ăn nữa.



"Ăn đi, đừng khách khí." Bản thân nàng bưng bát cơm lên liền bắt đầu ăn, gắp một đũa thịt bò hầm đưa vào trong miệng. Rất nhanh, ánh mắt của nàng liền trừng lớn.



"Ăn thật ngon nha! Thật không nghĩ tới, tiểu điếm như thế này lại có thể làm ra đồ ăn ngon như vậy, quả thực so với những nhà hàng lớn còn tốt hơn rất nhiều đấy. Thật không tệ!"



Vũ Trường Không cũng bưng bát cơm lên, hắn ăn tương đối chậm, cúi đầu, nhìn bốn món ăn trước mắt, ánh mắt của hắn lại bắt đầu có chút hoảng hốt.



Khắp lên một gắp trứng gà tráng ngũ vị, đưa vào trong miệng, tựa hồ đang thưởng thức cái gì, lại cũng giống như đang cảm thụ cái gì.



Diễm Phượng vừa ăn vừa hỏi: "Ngươi còn chưa nói, ngươi làm việc ở học viện nào?"



"Sử Lai Khắc." Vũ Trường Không thản nhiên nói.



"Sử Lai Khắc học viện? A! Sử Lai Khắc học viện!!" Cái bát trong tay Diễm Phượng suýt chút nữa rơi xuống đất. Nàng trợn to hai mắt nhìn Vũ Trường Không, âm thanh tăng cao mấy phần, "Ngươi…ngươi là lão sư của Sử Lai Khắc học viện?"



"Làm sao?" Vũ Trường Không nhìn nàng một cái.



Diễm Phượng vẻ mặt có chút biến hóa, "Không…không có gì." Nhưng ở trong lòng nàng lại hô một câu. Hoàn mỹ!