Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 448 : Thời khắc này, ánh sao óng ánh

Ngày đăng: 14:45 30/04/20


Biên soạn: Đức Uy



--- 



Lý Dao Dao công kích, lấy cường hãn vi xưng, Võ Hồn của nàng chính là Kỳ Hoa Thiên Thạch. Trên thực tế nàng vốn không thể phi hành, nhưng lại có thể mượn vĩ diễm của Võ Hồn bắn ra năng lượng, thăng nhập trên không, lại rơi xuống đánh người. Hết thảy hồn kỹ cũng đều là sử dụng thủ đoạn tấn công như thế này để tăng cường cho bản thân.



Lấy thực lực tứ hoàn hiện tại của nàng, uy lực va chạm toàn lực ứng phó có thể đạt đến 3.000 cân trở lên. Hơn nữa dù cho là một đòn không thể đánh tan đối phương, nàng còn có thể lập tức nhập không, công kích lần nữa, đây mới là chỗ đáng sợ nhất. Tự thân của nàng có sức phòng ngự của thiên thạch, cực kỳ cường hãn. Nàng là đòn sát thủ trứ danh bên trong tiểu đội này của  bọn họ, có thể đánh được khắp mọi nơi trên chiến trường. Thậm chí nàng có thể đổi hướng công kích khi vẫn còn đang ở trên không trung.



Năng lực thay đổi phương hướng cũng chẳng có tác dụng gì trên người Đường Vũ Lân, bởi vì hắn căn bản cũng không hề né tránh.



Va chạm kịch liệt như thế, mà hai người đều đình trệ ở một chỗ, đây là tình huống thế nào?



Lý Chí Long thân hình khẽ động, đã đến phụ cận, bất kể là bên nào xảy ra vấn đề, hắn cũng có thể đến cứu viện kịp thời.



Mà ngay một khắc tiếp theo, con ngươi của hắn kịch liệt co rút lại.



Lý Dao Dao ở trạng thái thiên thạch hóa, lấy vị trí tiếp xúc với Kim Long Trảo của Đường Vũ Lân làm trung tâm, xuất hiện một vài vết nứt nhỏ. Tiếp đó, những vết nứt này cấp tốc lan tràn, trong nháy mắt liền tràn đến mỗi một góc bên trong thiên thạch.



Chớp mắt sau đó, thiên thạch ầm ầm đổ nát, Lý Dao Dao kêu thảm một tiếng, thân thể mềm mại đã từ bên trong thiên thạch ngã oặt xuống.



Một dây Lam Ngân Thảo thuận thế quấn quanh, đem nàng trói chặt như đòn bánh tét.



Sắc mặt Lý Dao Dao lúc này đã hoàn toàn trắng bệch, toàn thân đều trong trạng thái kịch liệt thống khổ  vì va chạm lúc trước. Nhưng chấn động trong lòng nàng lại vượt qua chấn động mà thân thể nàng phải chịu.
Rốt cục, kim quang quấn quanh hoàn toàn một bên cánh của hắn, thân thể Tạ Giải lăng không xoay tròn, Quang Long Bão Táp, cứ như vậy giữa không trung áp chế Cổ Thiên Minh từ trên trời giáng xuống.



Sau khi Hàn Vũ Thường hướng về Đường Vũ Lân đánh ra Hồ Điệp Chi Dực, xoay người liền muốn đến giúp đỡ Cổ Thiên Minh, nhưng Cổ Thiên Minh cũng đã bị Tạ Giải áp chế. Nàng đang muốn hướng về Tạ Giải phát động tinh thần xung kích; đột nhiên, trong đầu hiện ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt, thân thể đột nhiên cúi thấp xuống phía dưới.



Một đạo sắc bén vô hình từ bên người xẹt qua. Hàn Vũ Thường giật nảy cả mình.



"Đừng nhúc nhích!" Một bàn tay lớn đã từ phía sau ôm lấy vòng eo của nàng, khí tức lạnh lẽo âm trầm gác ở trên cổ. "Tinh thần lực của ngươi rất mạnh, ta cũng không xác định được thời điểm ngươi đánh tinh thần xung kích về phía ta, ta có thể đỡ được hay không? Nhưng ta có thể khẳng định chính là, nếu ta không ngăn được, cũng nhất định có thể ở trên cổ ngươi hoặc là không cẩn thận ở trên mặt ngươi lưu lại một ít vết tích. Vì lẽ đó, chậm rãi hạ xuống đi."



Hàn Vũ Thường còn chưa bao giờ bị nam nhân gần gũi như vậy, mặt nàng đỏ lựng như lựu chín, làm sao còn có thể phát động tinh thần công kích đây? Trong sự tức giận lẫn e thẹn, chỉ có thể đập động cánh, chậm rãi hạ xuống.



Tạ Giải lấy sức một người, lại đánh tan hai người.



Một bên khác, Đường Vũ Lân cuộn tròn thân thể, hứng chịu công kích. Trúc Diệp rợp trời hạ xuống, đồng thời bao trùm lấy Đường Vũ Lân, Cổ Nguyệt, Từ Lạp Trí cùng với người ở xa xa nãy giờ vẫn không nhúc nhích, nhưng trên người lại tràn ngập kim quang mãnh liệt, Hứa Tiểu Ngôn. Ẩn giấu bên trong đông đảo Trúc Diệp, 7 mảnh Trúc Diệp màu vàng đều tự tìm đúng được mục tiêu của chúng nó.



Cổ Nguyệt vẻ mặt bất biến, lấy thân thể của nàng làm trung tâm, cuồng phong đột nhiên nổi lên, phụ cận Trúc Diệp toàn bộ đều không thể tiếp cận được nàng. Một chớp mắt tiếp theo, ánh bạc lóe lên, nàng đã tránh khỏi đòn tấn công của Tiếu Thiên Thiên, xuất hiện ở bên người Hứa Tiểu Ngôn. Còn Từ Lạp Trí, hắn ở bên cạnh Đường Vũ Lân, cũng không cần nàng chăm sóc.



Giữa lúc Cổ Nguyệt chuẩn bị phóng thích hồn kỹ của mình để bảo vệ Hứa Tiểu Ngôn. Đột nhiên, nàng cảm giác được một trận sóng năng lượng. Kinh ngạc quay đầu lại, nhìn lên, nghe được thanh âm ôn nhu của Hứa Tiểu Ngôn.



"Tinh Luân, Óng Ánh!"



Ánh sao, óng ánh! Tiểu Ngôn lột xác!