Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 452 : Có cần phải tàn nhẫn như thế hay không?

Ngày đăng: 14:45 30/04/20


Biên soạn: Đức Uy



Bản convert lấy từ truyencv.com



--- 



Âm thanh lành lạnh khác nào thiên lôi cuồn cuộn, tiếng loa to đến mức đủ vọng đến mấy con phố bên cạnh còn nghe thấy. Trong tay của Vũ Trường Không vốn là một cái thiết bị khuếch đại âm thanh – Hồn Đạo Loa đấy!



Nói xong lời nói này, hắn nhấn một cái nút, sau đó cầm Hồn Đạo Loa nhét vào trong tay Đường Vũ Lân.



"Vũ lão sư, có cần phải tàn nhẫn như thế hay không?!" Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nói.



Vũ Trường Không thản nhiên nói: "Mãn điểm dễ cầm như vậy sao?"



Đường Vũ Lân còn muốn nói nữa, âm thanh Hồn Đạo Loa trong tay đã lại vang lên, "Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Sư học viện, các học viên nghe rõ, 6 người chúng ta đến từ chính Sử Lai Khắc học viện, tuổi tác bình quân 14 tuổi, khiêu chiến với những người mạnh nhất từ 20 tuổi trở xuống của các ngươi. Chúng ta lần này đến đây, là vì phải nói cho các ngươi biết sự chênh lệch giữa các ngươi cùng với đại lục đệ nhất học viện."



Đệt! Món đồ này còn có chức năng ghi âm!



Sau đó, Vũ Trường Không đã không còn thấy tăm hơi…



Từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo sự hiu quạnh! Vũ lão sư, ngài nói là dẫn đội cơ mà? Ôi, con người, ôi cuộc đời, ôi niềm tin của ta!



Âm thanh của Hồn Đạo Loa lần thứ ba vang lên, Tạ Giải nhìn Đường Vũ Lân, "Chúng ta thật giống như bị hãm hại."



Hứa Tiểu Ngôn nuốt một ngụm nướt bọt, nói: "Đây chính là [treo đầu dê bán thịt chó] trong truyền thuyết sao? Điểm tối đa quả nhiên không dễ nắm chút nào!"



Diệp Tinh Lan xoa xoa ngón tay, "Đánh là được rồi! Nếu là ta, ta cũng gọi như thế."




Đường Vũ Lân lúc này mới chính thức lý giải được tại sao Vũ Trường Không lại dùng phương thức này để thay bọn họ đưa ra lời khiêu chiến. Xem ra mâu thuẫn giữa hai học viện với nhau, so với bọn họ tưởng tượng, lớn hơn nhiều lắm!



Nhưng việc đã đến nước này, bọn họ đã không có đường lui, hơn nữa lần này chính là một trận thi đấu không được phép thất bại.



"Được!" Đường Vũ Lân trả lời chỉ có một chữ này.



"Các ngươi chờ ở chỗ này." Người trung niên đứng lên liền đi ra ngoài, bên trong phòng họp chỉ còn dư lại 6 người Đường Vũ Lân bọn họ.



Cổ Nguyệt mới vừa muốn nói chuyện, lại bị Đường Vũ Lân giơ tay cản lại, "Mọi người điều chỉnh trạng thái một chút, chuẩn bị sẵn sàng thi đấu." Đây là đất của địch, ai biết có thiết bị nghe lén hay không? Nói nhiều, sẽ dễ dàng gặp sự cố. Cái gì cũng không nói, đợi đánh xong rồi đi là được rồi.



Cổ Nguyệt ngay lập tức đã hiểu được ý của hắn, 6 người tất cả đều ở trên ghế ngồi xuống, từng người minh tưởng, điều chỉnh lại tình trạng của chính mình.



Bọn họ vẫn mờ mịt không biết được rằng, nhân lần này bọn họ đến, toàn bộ Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Sư học viện cũng đã bắt đầu hành động. Nhằm vào trận thi đấu sắp đến này, trong khoảng thời gian ngắn ngủi 1 tiếng, các loại tuyên truyền đã che rợp bầu trời, truyền khắp toàn bộ Minh Đô, thậm chí là toàn Liên Minh.



Hết thảy các đài truyền hình ở tại Nhật Nguyệt Liên Minh sau nửa giờ kể từ khi bọn Đường Vũ Lân bọn họ đến, đều tuyên bố sẽ truyền hình trực tiếp trận tranh tài này. Đồng thời đặt tên cho cuộc tranh tài lần này là, Cuộc Chiến Đỉnh Cao – Thiếu Niên Giới Hồn Sư.



Ven đường, Vũ Trường Không nhìn lên màn ảnh lớn ở phía trước mặt, nghe từng lời đồn đại hai bên đường vang vọng, hai mắt hơi nheo lại.



Chính vào lúc này, Hồn Đạo Bộ Đàm của hắn vang lên.



"Tình huống thế nào?" Âm thanh tràn ngập kinh ngạc của Thẩm Dập la lên.



Vũ Trường Không thản nhiên nói: "Không có tình huống thế nào cả, mấy tên tiểu tử kia định khiêu chiến với Nguyệt Hoàng Gia Hồn Sư học viện, ta chỉ là đổ thêm giúp chúng một ít dầu vào lửa thôi."



Châm thêm lửa! Châm thêm dầu vào lửa! Quá tàn nhẫn rồi! Vì Đường Vũ Lân đáng thương, và cả editor đáng thương nữa, cầu một cái đánh giá 10 sao đi các anh chị em!