Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chương 473 : Ghi chép
Ngày đăng: 14:46 30/04/20
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
----
Vị Trị Liệu Hệ Hồn Sư kia rất có kinh nghiệm, lập tức biểu thị, tình huống của hắn như thế, hẳn là có thể để hắn tự mình chữa trị, mà không phải dựa vào ngoại lực. Như vậy, sẽ tốt hơn đối với thân thể của hắn. Do vậy, người này chỉ kích thích cơ năng của cơ thể hắn một chút, đưa vào một ít dung dịch dinh dưỡng, sau khi băng bó vết thương cẩn thận liền để hắn tự hồi phục.
Đây mới bất quá chỉ 2 ngày trôi qua, Đường Vũ Lân mới vừa tỉnh lại đã có thể xuống giường, thực sự khiến cho Chấn Hoa bất ngờ. Cường độ thân thể tên tiểu tử này, thực sự là quá mạnh mẽ rồi!
"Con không sao rồi à? Chớ miễn cưỡng nha!" Chấn Hoa ân cần hỏi han.
Đường Vũ Lân nói: "Sư bá, con đã không có chuyện gì. Là ngài cứu con à? Thực sự đa tạ ngài."
Chấn Hoa lại lắc lắc đầu, nói: "Khi ta chạy tới, đã không còn thân ảnh của kẻ địch, vì lẽ đó cũng không thể nói là ta cứu con. Nhờ năng lực tự hồi phục của cơ thể con mạnh vô cùng, cho nên coi như không có ta, con cũng sẽ không có vấn đề gì lớn. Có muốn kiểm tra lại một chút hay không?"
Đường Vũ Lân lắc đầu, nói: "Không cần. Vừa nãy con vừa tu luyện một chu thiên, chỉ là một số kinh mạch ở phụ cận vết thương có chút bế tắc, chỉ cần khơi thông mấy ngày là không sao, những nơi khác đều rất tốt. Sư bá, trưởng đoàn tàu của Hồn Đạo Hỏa Xa kia thế nào rồi? Lúc đó nàng cũng bị tên khủng bố kia tập kích."
Chấn Hoa khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói: "Có vẻ như tình huống không tốt lắm. Nghe nói là được đưa đi trị liệu, thế nhưng đại não chịu tổn thương rất nghiêm trọng, linh hồn thương tổn cực kỳ nặng. Hiện tại vẫn còn hôn mê bất tỉnh đấy."
Tâm trạng Đường Vũ Lân chìm xuống, tuy rằng trong lòng hắn đã đoán được, nhưng sau khi chính thức nghe được câu này từ miệng của Chấn Hoa, lòng hắn bỗng như thắt lại. Một người tốt như Mặc Lam tỷ, tại sao lại như vậy...
"Sư bá, ngài có thể dẫn con đi thăm tỷ ấy một chút được không? Mặc Lam tỷ là người tốt, con trước sau đã gặp nàng hai lần. Khi bị khủng bố tập kích, đều không tiếc hi sinh thân mình để bảo vệ hành khách. Tỷ ấy là người tốt! Mong ngài hãy cứu nàng."
Chấn Hoa nói: "Chuyện này con đúng là cần phải đi một chuyến, đem tình huống lúc đó tường thuật lại một thoáng. Tình huống hôm đó cũng chỉ có con và trưởng đoàn tàu mới có thể nắm được rõ ràng, nhưng cả hai đều trọng thương. Việc điều tra vẫn chưa có kết luận. Ta đã đáp ứng với bọn họ sẽ để con đi tường thuật lại tình hình hôm đó một chút. Nếu như hiện tại cơ thể con không thành vấn đề, chúng ta cùng nhau đi thôi, sau đó sẽ dẫn con đi thăm trưởng đoàn tàu."
"Vâng."
Chấn Hoa nói: "Chuyện này cũng không thể trách ngươi, bọn Tà Hồn Sư kia ẩn hiện giảo hoạt, cũng không dễ tóm được bọn chúng chút nào. Các ngươi cũng đã tận lực rồi."
Lưu An lúc này cũng đã đứng lên, đến trước mặt Mặc Vũ, "Chấp chính quan đại nhân, trước đó bên này ta đã điều tra gần đủ rồi. Vị tiểu huynh đệ này chính là người tiểu anh hùng lần trước đã cứu toàn bộ hành khách trên tàu rồi rời đi. Lần này lại may mắn gặp được."
Vừa nghe hắn nói như thế, Mặc Vũ không khỏi toát ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Đường Vũ Lân.
"Cậu chính là Đường Vũ Lân? Là tiểu anh hùng mà Mặc Lam nhắc đến?"
Đường Vũ Lân nói: "Chào ngài, chấp chính quan, anh hùng ta không dám nhận, ta là Đường Vũ Lân."
Sắc mặt của Mặc Vũ cuối cùng cũng coi như là nhu hòa đi mấy phần, "Ta đại biểu Thiên Đấu Thành cảm ơn cậu! Nếu như không phải là cậu, tổn thất lần trước sẽ vô cùng nặng nề. Tình huống lần này chúng ta cũng đã xem, toa tàu số 09 lúc đó bị đơn độc cắt đi, đã giúp mọi người tránh khỏi tổn thất. Cái này cũng là do cậu làm, đúng chứ?"
Đường Vũ Lân gật đầu, Lưu An đã đưa bản ghi chép điều tra đưa qua.
Mặc Vũ nhìn mấy lần, lông mày nhíu chặt, nói: "Lân Hỏa Luyện Hồn?"
Đường Vũ Lân nói: "Đúng, lúc đó người áo xám kia nói là như vậy. Chấp chính quan đại nhân, tình huống của Mặc Lam tỷ bây giờ thế nào rồi? Tỷ ấy sẽ không có nguy hiểm gì chứ?"
Vành mắt Mặc Vũ đột nhiên đỏ lên, cố nén không cho nước mắt rơi xuống, "Cậu bé, cảm ơn cậu quan tâm. Kỳ thực, ta chính là phụ thân của Mặc Lam, cậu không nên gọi ta là chấp chính quan, gọi ta là thúc thúc đi. Cậu đã hai lần cứu con bé, lần này nếu như không phải nhờ có cậu, con bé khẳng định là đã không có cách nào may mắn thoát khỏi."
Đường Vũ Lân cũng sợ hết hồn, hắn vừa nãy cứ cảm thấy vị chấp chính quan trước mặt này nhìn qua có chút quen mắt. Nhưng không nhớ ra được đã gặp ở nơi nào, lúc này nghe ông ta vừa nói như thế mới chú ý tới. Không phải sao, tướng mạo của vị chấp chính quan này, rõ ràng là có mấy phần giống với Mặc Lam.
"Vậy Mặc Lam tỷ hiện tại sao rồi?" Đường Vũ Lân còn nhớ rõ như in nỗi thống khổ ngày đó Lân Hỏa Luyện Hồn mang lại, nhưng bởi vì sau đó chính bản thân hắn không sao, nên hiện tại hắn không cách nào khẳng định được tình huống của Mặc Lam. Mặc Lam dù sao cũng chỉ là người bình thường, không biết có thể chịu đựng được nỗi khổ của Lân Hỏa Luyện Hồn hay không?