Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chương 485 : Sơn Tây Tiểu Lê Minh
Ngày đăng: 14:46 30/04/20
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
"Ta không tin!!" Tạ Giải hú lên đầy quái dị, hơi lắc người, hồn kỹ thứ ba được phóng thích, trực tiếp phân thêm một đạo phân thân, một trước một sau, biến thành bốn cánh tay, chộp thẳng về người trung niên kia.
Người trung niên cười híp mắt nhìn hắn, thân thể nhẹ nhàng đung đưa, nhìn qua biên độ không lớn. Nhưng mà, mỗi một lần Tạ Giải chộp tới, tay đều xuyên qua ông ta, lưu lại tàn ảnh, cũng không cách nào chạm vào được cây chổi.
Trong lúc nhất thời, ngay vị trí cạnh Linh Băng Quảng Trường này, bóng người tầng tầng, hai người triển khai một cuộc tranh tài không công bằng chút nào này.
Tạ Giải dùng hết khả năng, đem tốc độ tăng lên tới cực hạn, bản thể và phân thân lại càng được khống chế đến mức lô hỏa thuần thanh, phối hợp ăn ý với nhau. Nhưng cây chổi này lại cứ như một sinh vật sống vậy, tùy theo tốc độ của Tạ Giải mà tăng tốc. Bất luận hắn đưa ra phán đoán xảo diệu như thế nào, vung tới vung lui, nhưng thủy chung vẫn không thể bắt được.
Lúc này Tạ Giải đã ý thức được đối thủ trước mặt mình không bình thường, nhưng hắn vẫn như cũ không muốn chịu thua. Chưa đến thời khắc cuối cùng, sao biết được rằng mình không có cơ hội đây?
"Đến lúc đó rồi!"
"Chạch" một tiếng, cây chổi gõ thẳng lên đầu của bản thể và phân thân Tạ Giải, mỗi tên một cú đau điếng. Tạ Giải bị đau, cũng theo đó ngừng lại.
Hắn rõ ràng hơi thở dốc. Vừa nãy đã xuất toàn lực ứng phó, tiêu hao đối với hắn thực sự không nhỏ.
"Mới vừa rồi bị ai ném ra à?" Người trung niên không hề vội vã thu “tiền” thắng cược, ngược lại còn hỏi thăm một câu hỏi.
Biểu hiện trên mặt Tạ Giải cứng đờ, không hé răng. Nói thật, trong lòng hắn thật sự có chút không phục. Rất nhiều lần vừa nãy, người ta cũng suýt nữa đã bắt được cây chổi rồi đấy!!
"Mặc kệ là bị ai ném ra, tài nghệ không bằng người là điều khẳng định. Với tốc độ này của ngươi, ở trong những người bạn đồng lứa vẫn tính là tàm tạm. Nhưng mà về phương diện của triển khai kỹ xảo vẫn còn có khiếm khuyết, tiếp đó chính là còn chưa đủ nhanh. Thân pháp ngươi cũng được, nhưng tốc độ xuất thủ không đủ. Ra tay chậm, mang ý nghĩa khả năng lấy mạng kẻ địch của ngươi sẽ rất thấp, đồng thời, cũng mang ý nghĩa lực công kích của ngươi không đủ. Thân là Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư, lực công kích kỳ thực còn quan trọng hơn cả tốc độ, ngươi có biết không?"
Người trung niên cười híp mắt, hướng về Tạ Giải nói.
Tạ Giải không phục nói: "Mẫn Công, Mẫn Công! Mẫn ở trước Công, làm sao lại có thể là công kích quan trọng hơn được chứ?"
Thật thích nơi này! Bầu không khi ướt át, đó là Hải Thần Hồ.
Đường Vũ Lân đi men theo con đường hướng vào phía trong, vòng qua những pho tượng trước mặt đại diện cho những vị tiền bối của Sử Lai Khắc học viện, đi tới ven Hải Thần Hồ.
Hải Thần Hồ sóng nước lấp loáng, hồ nước trong suốt, nhìn xuống thấy đáy. Xa xa, một ít thủy sinh vật trôi nổi ở trên mặt hồ, dập dờn khí tức sinh mệnh.
Đường Vũ Lân vừa muốn lấy ra Hồn Đạo Bộ Đàm quay số cho Vũ Trường Không, lại nhìn thấy, trên Hải Thần Đảo giữa Hải Thần Hồ, một chiếc thuyền nhỏ lướt sóng đi tới.
Thuyền nhỏ tốc độ không nhanh, Vũ Trường Không một bộ bạch y đứng ở đầu thuyền, hai tay chắp ở sau lưng. Trên mặt hồ lăn tăn gợn sóng, gió thổi nhè nhẹ, khác nào một tiên nhân chốn phàm trần.
Vũ lão sư rất đẹp trai! Mặc đồ trắng vẫn đẹp trai.
Đường Vũ Lân không khỏi âm thầm suýt xoa. Chờ mình sau này lớn lên, cũng học theo mặc đồ trắng! Hiện tại đồng phục học viện chẳng hiểu sao lại có màu xanh lục, thật là…hic hic!
Thuyền nhỏ tới gần, rất tự nhiên vẽ ra một đường vòng cung, nằm ngang ở trước mặt Đường Vũ Lân.
"Lên thuyền." Vũ Trường Không thời điểm có thể không phí lời, tuyệt đối không nói nhiều.
Đường Vũ Lân lên thuyền, gợn sóng hồn lực truyền đến, thuyền nhỏ một cách tự nhiên hướng về phương hướng Hải Thần Đảo lướt tới.
"Chuyện của ngươi ở trên Hồn Đạo Hỏa Xa ta có nghe nói. Đụng phải Tà Hồn Sư?" Vũ Trường Không hỏi.
"Dạ, vâng!" Đường Vũ Lân trả lời.
Vũ Trường Không nói: "Năng lực của Tà Hồn Sư vô cùng tà ác, so với Hồn Sư bình thường tuyệt nhiên không giống. Sau này gặp lại, nhất định phải cẩn thận. Còn nữa, ngươi có khả năng đã bị tổ chức Tà Hồn Sư ẩn núp trong bóng tối này để ý. Tốt nhất không nên rời khỏi học viện, sau này có đi đâu, trước tiên phải nói với ta."
Đường Vũ Lân gật gật đầu, "Vũ lão sư, em nhất định sẽ nỗ lực trở nên cường đại, khi đó sẽ không còn phải sợ Tà Hồn Sư nữa." Vừa nhắc tới Tà Hồn Sư, trong lòng hắn lập tức có lửa giận bốc lên. Những tên khốn xem mạng người như cỏ rác, thật là khốn kiếp!