Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chương 490 : Tình cờ gặp
Ngày đăng: 14:46 30/04/20
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
"Được rồi, ngày hôm nay nhiêu đây thôi. Ngươi sau khi trở về phải luyện tập nhiều hơn, ngày mai vẫn hẹn vào lúc nay quay trở lại. Ta muốn nhìn thấy ngươi có tiến bộ." Lương Hiểu Vũ vỗ vỗ bả vai Tạ Giải, thân hình lóe lên, liền biến mất không thấy hình bóng.
Tốc độ thật nhanh!
Tạ Giải âm thầm than thở trong lòng, hắn kỳ thực cũng thấy rất kỳ quái. Lương ca vì sao lại tìm tới chính mình, hơn nữa còn truyền thụ cho mình kỹ xảo của Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư. Chính mình trước đây dường như cũng không hề quen biết một người nào như vậy! Hơn nữa nhìn tới nhìn lui, hắn ta cũng không giống như là một vị lão sư của học viện, nhưng lại có thể ra vào như thường ở trong học viện.
Hắn cũng có hỏi qua Lương Hiểu Vũ, nhưng Lương Hiểu Vũ chỉ mỉm cười không nói. Ngược lại đối với hắn mà nói là chuyện tốt, Tạ Giải cũng không hỏi.
Lê thân thể uể oải, trở lại khu túc xá.
Hắn liếc mắt nhìn sang phòng của Nguyên Ân Dạ Huy một cái. Cửa phòng đóng chặt, Nguyên Ân Dạ Huy hẳn là đang ở bên trong.
Tạ Giải ngó dáo dác nhìn qua, rèm cửa sổ kéo sát lại, căn bản là không thể nhìn thấy được gì.
Vừa nghĩ lại cảnh ngày hôm qua mình bị ném đi, trong lòng hắn có chút run bắn. Nhất định phải nỗ lực tu luyện gấp đôi! Mình thích một tiểu cô nương như vậy, nếu như thực lực không tốt, sau này làm sao có thể có chút cơ hội nào!
Nghĩ tới đây, sự uể oải trên người Tạ Giải tựa hồ cũng tan biến đi mấy phần.
Chạy đến vòi nước múc nước rửa mắt, hắn cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một tiếng vang. Tạ Giải cấp tốc xoay người nhìn lại. Quả nhiên, cửa phòng Nguyên Ân Dạ Huy mở ra, nàng từ bên trong đi ra.
Nàng đã khôi phục lại nam trang. Không thèm nhìn Tạ Giải một cái, liền hướng ra bên ngoài thẳng bước.
Tạ Giải khẽ động trong lòng, vội vàng đi theo, "Nguyên Ân, nàng đi đâu vậy?"
Nguyên Ân Dạ Huy không lên tiếng, tiếp tục đi.
"Mấy món các người mới gọi, số lượng hơi nhiều, phải chờ một chút mới được." Ông chủ tiệm nói.
"Vâng!"
Phía sau quầy ăn có vài cái bàn được bày bán vỉa hè, nhưng bởi vì mùi vị rất ngon, chuyện làm ăn vẫn tương đối không tệ. Lúc này cũng chỉ có một cái bàn trống.
Bốn người Đường Vũ Lân đi tới bên bàn ngồi xuống, ngửi mùi mực nướng, có mấy phần thưởng thức.
Đường Vũ Lân tự nhiên là ngồi cùng một bên với Na, Nguyên Ân Dạ Huy và Tạ Giải ngồi ở đối diện. Bởi vì diện tích quầy hàng không hề lớn, Nguyên Ân Dạ Huy không thể phản đối, cũng chỉ có thể ngồi sát bên Tạ Giải.
"Lão đại, ngươi tối ngày hôm qua làm sao lại không trở về?" Tạ Giải hướng về Đường Vũ Lân hỏi.
Đường Vũ Lân nhìn hắn, lại nhìn một chút Nguyên Ân Dạ Huy, mỉm cười nói: "Ta mấy ngày nay đều sẽ ở lại Hải Thần Đảo tu luyện. Sẽ không về lại ký túc xá, dù sao cũng có các ngươi ở lại coi đồ rồi. Nguyên Ân, Hữu Linh Kim Loại ta đã đáp ứng ngươi, chờ sau khi trở về ta liền sẽ đoán tạo cho ngươi ngay."
"Được." Nguyên Ân Dạ Huy đáp ứng một tiếng.
Rất nhanh, mực nướng được bưng lên. 54 con mực, còn có 4 phần tàu hủ ky, quả thực là một bữa ăn thịnh soạn.
Đối với Đường Vũ Lân mà nói, chút đồ ăn ấy đương nhiên không tính là cái gì. Hắn cầm 2 con mực trước tiên đưa cho Na, sau đó chính mình liền bắt đầu gặm lấy gặm để.
Na vừa ăn, vừa cười híp mắt nhìn Đường Vũ Lân, "Ca ca, lượng cơm ăn của anh vẫn kinh người như vậy!"
Đường Vũ Lân cười hì hì, "Cái này e rằng một thoáng khó mà thay đổi được. Em cũng ăn nhiều một chút, anh nhớ là em ăn cũng rất khỏe mà!"
"Vâng!" Na đáp lại một tiếng, hai con mực đã được cho vào bụng. Đưa tay, lại cầm lấy hai con mực khác.
"Ông chủ, lại cho thêm 50 con mực nướng, 50 xiên thịt gà, 50 xiên thịt dê, còn có..." Đã rất lâu rồi không cùng Na ăn chung, lượng thức ăn Đường Vũ Lân ăn được vốn đã kinh người, lúc này vì tâm tình rất tốt, lại càng tăng lên mấy phần. Lại gọi một lượng lớn thức ăn.
Lượng cơm ăn của Nguyên Ân Dạ Huy và Tạ Giải đều khá là bình thường, hai người rất nhanh đã ăn no. Sau đó liền nhìn Đường Vũ Lân và Na ăn như vũ bão.