Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chương 56 : Mặt còn đau không?
Ngày đăng: 14:40 30/04/20
Dịch giả: Tiểu Băng
Mi mắt Vũ Trường Không hơi giật, "Rèn? Ngươi là một Hồn Sư, học rèn làm gì? người chậm thì phải sớm đi vào rừng, ngươi vốn đã là một con chim đần, lại còn lãng phí thời gian vào chuyện vô dụng. "
Đường Vũ Lân cúi đầu xuống, nói: "Mọi người đều nói Võ Hồn của ta là phế Võ Hồn, Hồn Linh của ta cũng không tốt..."
Vũ Trường Không ngắt ngang, "Cho nên ngươi định làm một Đoán Tạo Sư hả? Hồ đồ! Ngươi phải nhớ, ngươi là đệ tử của ta, trước khi ta khẳng định ngươi phế vật, ngươi phải cố gắng phát triển theo hướng hồn sư cho ta."
Khóe miệng Tạ Giải giật giật, không phải ngươi vừa mới bảo cả hai ta là phế vật sao? Hắn nhìn Đường Vũ Lân đầy cảm thông. Đương nhiên, cái này cũng có phần nguyên nhân hắn vừa chiến thắng.
"Dạ." Đường Vũ Lân lên tiếng đồng ý, nhưng hắn đương nhiên sẽ không bỏ việc rèn, chỉ có trên phương diện rèn hắn mới có cảm giác thành tựu, làm sao hắn bỏ qua được, còn khía cạnh võ hồn, lúc nào hắn cũng chỉ cảm thấy thất bại!
Vũ Trường Không quay đầu nhìn Tạ Giải, "Ngươi cười cái gì? Ngươi tưởng ngươi hay hơn hắn? Song sinh Võ Hồn, giấu giỏi nhỉ. Hồn lực cấp mười tám, lại còn có ưu thế song sinh Võ Hồn. Tiên Thiên Mãn Hồn Lực đúng không. Thấy mình đắc ý lắm chứ gì?"
Tạ Giải ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Vũ Trường Không, làm sao lại biết hết rồi?
Vũ Trường Không lạnh lùng: "Ngươi còn kém xa lắm. Song sinh Võ Hồn cũng không phải không có phế vật. Thân là một Chiến Hồn Sư Hệ Đánh Nhanh, lại để một hồn sư Lam Ngân Thảo ép cho tới mức phải xuất ra song sinh Võ Hồn, vinh quang lắm?"
"Ta..." Tạ Giải mặt đỏ bừng, nói không ra lời.
"Lão sư, cái gì gọi là song sinh Võ Hồn?" Đường Vũ Lân tò mò.
Dù nói như thế nào, cái tên trước mắt này cũng từng hai lần đánh bại hắn, hơn nữa, còn có cái vảy vàng cực mạnh kia nữa.
Vũ Trường Không nói: "Trận đấu sẽ bắt đầu một tháng nữa. Cho nên, bắt đầu từ ngày mai, ngoài đi học, mỗi ngày buổi tối, ta sẽ đặc huấn thêm cho hai người các ngươi. Ta đặt cho các ngươi nhiệm vụ rất đơn giản, đưa lớp chúng ta lên làm lớp đứng đầu năm nhất."
Đường Vũ Lân theo bản năng hỏi: "Nếu không làm được thì sao?"
"Ha ha!" Vũ Trường Không nở nụ cười, hắn vốn rất đẹp trai, nên nụ cười của hắn làm Đường Vũ Lân và Tạ Giải đều ngẩn người. Nhưng, ngay sau đó, hai người đều cảm thấy xung quanh lạnh toát, lạnh tới thấu xương.
Đi ra khỏi phòng làm việc của Vũ Trường Không, chân mày Đường Vũ Lân dần dần giãn ra, nét mặt tươi tắn. Dù mình không mạnh, nhưng ít ra mình cũng được làm người đại diện cho lớp đi dự thi. Đây là vinh quang của hồn sư. Ngoài Mang Thiên lão sư, Vũ lão sư cũng nói mình có hi vọng.
"Này!" Tạ Giải lạnh lùng kêu hắn.
Đường Vũ Lân quay lại, "Muốn gì? Ta sẽ lại một cuộc với ngươi, không thèm ăn chùa đồ ăn Giáp của ngươi."
Tạ Giải sửng sốt, gia hỏa này không phải rất yêu tiền sao?...
"Ta không phải nhắc chuyện đó. Ta là muốn nói với ngươi, trận đấu một tháng sau, đừng có làm vướng chân ta." Tạ Giải ngạo nghễ.
Đường Vũ Lân thở nhẹ, "Mặt còn đau không?"